Nhưng nơi này là học viện Viễn Cổ.
Diệp Bắc Minh anh có thể chịu được hậu quả, học viện Viễn Cổ thì không nhất định!
Đột nhiên, sau lưng truyền đến giọng nói của Vương Thần Cương: "Nhóc Diệp, đừng xúc động!"
Diệp Bắc Minh yên lặng gật đầu, nhếch miệng mỉm cười: "Diệp Mục, anh muốn trả thù cho chị gái mình không?”
"Nếu như muốn báo thù, chúng ta lên đài võ đạo đánh một trận?"
"Mày..", con ngươi Diệp Mục co lại.
Trong mắt anh ta tràn ngập oán hận, nhưng nhiều hơn là sợ hãi!
Diệp Bắc Minh nhìn xuống Diệp Mục: "Không dám lên? Tôi mới chỉ là cảnh giới Hư Vương!"
"Anh là cảnh giới Đế, vượt trước tôi hai cảnh giới lớn, chẳng lẽ anh không dám?"
"Chị gái anh chết dưới tay tôi, anh cũng không dám lên đài võ đạo báo thù cho cô ta?"
Anh tạm dừng lại, rồi đột nhiên quát lớn: "Anh tập võ làm cái mẹ gì?"
“Mày... Phụt!"
Sắc mặt Diệp Mục đỏ bừng, sau đó biến thành trắng bệch! Phun ra một ngụm máu tươi!
"Cậu chủ!"
Mấy người ông lão mũi khoăm biến sắc.
Lão già mắt chột chặt một bàn tay vào vai Diệp Mục, đánh anh ta ngất xỉu.
Tiếp đó ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh trên đài võ đạo: “Tên nhóc kia, tâm tư cậu thật là ác độc!"
"Không những giết cô chủ, còn muốn phá hỏng sơ tâm võ đạo của cậu chủ!"
"Rốt cuộc nhà họ Diệp chúng tôi có thù hận gì với cậu?" "Có thù hận gì? Hahahahahal" Diệp Bắc Minh như thể nghe được câu chuyện nực cười
nhất trên đời này: "Mọi người có nghe thấy không? Ông ta đang hỏi tôi có thù hận gì với tôi?"
"Nếu ông không có thù oán với tôi, vì sao Diệp Dao lại ra tay giết 50 thiên tài của học viện Viễn Cổi"
"Nếu ông đã không có thù với tôi, vì sao muốn chém đầu vợ tôi và bạn tôi ngay trước mặt mọi người!"
"Hiện tại lại đi hỏi tôi có thù hận gì? Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ đúng không?"
"Các ông cũng xứng cùng một dòng họ với tôi? Cút!" "Hay"
Dưới đài võ đạo, tất cả mọi người dùng ánh mắt sùng bái nhìn Diệp Bắc Minh!