Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3518: Một tiếng chuông vang lên



"Kẻ này có thực lực cực kỳ khủng bố, ngay cả hạng một Huyền Bảng Phó Long Đình cũng chết trong tay cậu †a?"

"Cái gì? Lại có chuyện như thế ư?" "Haha, anh tiếp nhận thông tin chậm quái" Trên đường cái, khắp nơi đều có người tu võ nghị luận.

Trên con đường rộng trăm trượng, hướng về phía quảng trường trung tâm thành Thiên Dung!

Đoạn Hồn Đài cao tới trăm trượng, toàn thân đen nhánh.

Nhìn từ xa giống như một ngôi mộ đứng lẻ loi ở chính giữa quảng trường, màu đen phía trên không biết bao nhiêu là máu tươi khô cạn hình thành lên!

Giờ phút này.

Diệp Chấn Đường đứng trên Đoạn Hồn Đài, nhắm mắt lại.

lột luồng sát khí màu đen vởn quanh người ông ta, trạng thái cả người ông ta đã đạt đến đỉnh phong!

Ba ngày trước, ông ta đã leo lên Đoạn Hồn Đài lẳng lặng chờ đợi rồi!

Phía dưới Đoạn Hồn Đài đã sớm đông nghìn nghịt người.

Thậm chí còn có người mở bàn cá cược, đặt cược ai chết trên Đoạn Hồn Đài!

Bên cạnh Đoạn Hồn Đài có đặt một cái bàn nhỏ tạm thời. Hai người phụ nữ xinh đẹp bị treo lên!

Một người trong đó đã mất đi một cánh tay, miệng vết thương đầm đìa máu mel

Chính là Thẩm Nại Tuyết và Diệp Hiểu Yên giả mạo Hạ Nhược Tuyết!

"Chỉ còn mười lăm phút nữa là đến giữa trưa, tên nhóc kia dám đến sao?"

Phó Toàn Thịnh nói thầm.

Hành vi của Diệp Chấn Đường đúng là điên cuồng!

Cho dù Phó Toàn Thịnh hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Bắc Minh, nhưng cũng không dám nói sẽ đánh với Diệp Bắc Minh một trận trên Đoạn Hồn Đài!

Nhỡ may thua thật, thần hồn sẽ hoàn toàn bị chôn vùi!

Ngay cả cơ hội đầu thai kiếp sau cũng bị mất!

Một người đàn ông mặt chữ quốc bên cạnh cười lạnh: "Nếu Diệp Bắc Minh đến, Diệp Chấn Đường vừa vặn có thể giúp chúng ta báo thù cho Đình Nhi!"

"Nếu không đến, cũng không có tổn thất gì với chúng ta cả, chúng ta cứ đứng xem kịch là được".

Phó Toàn Thịnh nhẹ nhàng gật đầu: "Chỉ sợ tên nhóc này. thật sự làm rùa đen rụt cổ, trốn ở học viện Viễn Cổ cả đời thôi!"

Keng!

Một tiếng chuông vang lên.

Buổi trưa đã đến.

Diệp Bắc Minh vẫn không xuất hiện.

Diệp Chấn Đường mở hai mắt ra, nhìn thoáng qua mặt trời: "Quả nhiên tên nhóc kia không dám tới, chém!"

Hai tên đao phủ nhảy lên trên cái bàn nhỏ, cầm đồ đao. trong tay đi về phía Diệp Hiểu Yên và Thẩm Nại Tuyết.

Thẩm Nại Tuyết cười khổ một tiếng: "Lão tổ, chúng ta sẽ chết sao?"

Trong đầu cô ta vang lên giọng nói giận dữ của Băng Phách: "Diệp Bắc Minh, cậu lừa tôi!"

"Bản tọa vất vả lắm mới có cơ hội sống lại, tại sao ông trời lại trêu đùa tôi như vậy?"