“Các người vào đi!”
Giọng nói tiếp tục vang lên.
Vương Thần Cương vội đứng lên, kéo Diệp Bắc Minh vào trong đại điện!
Một ông lão mặc áo choàng xám có đôi mắt băng lạnh, đưa tay chặn hai người: “Quỳ xuống đi vào điện! Không được ngẩng đầu nhìn thẳng điện chủ!”
“Quy?” Sắc mặt Diệp Bắc Minh sầm xuống: “Khẩu khí của điện chủ nhà ông cũng lớn quá rồi đấy, còn chưa nhìn thấy người đã bắt chúng tôi quỳ?”
“Ừm? Cậu không quỳ?”
Ông lão mặc áo choàng xám nheo mắt, một luồng uy áp ngút trời ập đến!
Trong tích tắc, Diệp Bắc Minh cảm thấy như có một dãy núi đè xuống!
Tiếng rắc rắc' trong cơ thể vang lên giòn tan, dường như xương sắp nổ tung!
“Chân Thần! Đây là cảnh giới Chân Thần!”, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên. ụ
“Cậu nhóc Diệp, cẩn thận
Vương Thần Cương phản ứng lại, bước một bước chặn trước người Diệp Bắc Minh: “Tiền bối, xin nương tay!”
“Hừ, ông là cái thá gì? Ông bảo tôi nương tay thì tôi nương tay hả?”
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại santruyen.com nhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ santruyen.com để vào đọc truyện nhé
Ông lão áo choàng xám cười lạnh lùng một tiếng, không khách sáo đánh ra một quyền!
Phập!
Vương Thần Cương bay ra xa, phun ra một ngụm máu tươi!
Xương ngực gãy nứt!
“Viện trưởng!”
Diệp Bắc Minh kinh hãi kêu lên một tiếng, nổi giận bừng bừng: “Vãi!"
“Một con chó canh cửa thôi, cũng dám ra tay với viện trưởng Vương?”
Gru!
Tiếng rồng gầm vang lên, chém kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ral
Một con huyết long lao ra, đập lên người ông lão ái choàng xám như sao băng!