“Vừa rồi một kích giết chết Long Hiên Viên đã dùng đến 90% nội lực của cậu”.
“Năng lượng không đủ, cảm giác biến mất, cho nên không nhận ra được”.
Giây tiếp theo.
Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút nghiêm trọng: “Nhóc con, bây giờ chỉ còn lại 10% nội lực, dù có mượn sức mạnh của tôi bộc phát cũng không thể nào giết bốn Võ Thánh trung kỳ bọn họ đâu”.
Diệp Bắc Minh nhìn mấy người trước mắt.
Không có chút ý tứ sợ hãi.
Anh từ cách nói chuyện của người đàn ông áo tím suy đoán: “Anh là người nhà họ Diệp Côn Luân Khư?”
Diệp Phi Phàm cười lớn: “Ha ha ha ha, em họ tốt của tôi, xem ra con phế vật Diệp Ngưng Huyên đã tìm đến cậu”.
“Tôi tự giới thiệu, tôi tên Diệp Phi Phàm”.
“Người đứng đầu nhà họ Diệp Côn Luân Khư”.
Diệp Bắc Minh có chút hứng thú nhìn hắn: “Anh tìm tôi có chuyện?”
Một câu nói hời hợt.
Diệp Phi Phàm ngây người.
Hắn rất không thích thái độ thờ ơ này của Diệp Bắc Minh.
Sắc mặt trầm xuống: “Diệp Bắc Minh, cậu không biết tình hình của mình sao?”
“Tình hình gì?”
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói.
Giọng nói của Diệp Bắc Minh lạnh lẽo: “Bây giờ toàn bộ nhà họ Diệp Côn Luân Khư đã ở dưới sự khống chế của tôi”.
“Ông ngoại kia của cậu bây giờ cũng đang thoi thóp, chỉ còn lại một hơi…”
“Chờ chút!”
Diệp Bắc Minh lập tức cắt đứt Diệp Phi Phàm: “Tôi không muốn nghe các người nói về nhà họ Diệp Côn Luân Khư chó má gì đó, người trong miệng anh cũng không phải ông ngoại tôi”.
“Chuyện nhà họ Diệp Côn Luân Khư không liên quan đến tôi”.
“Tôi cũng không có chút hứng thú nào!”
Lời này vừa nói ra.
Diệp Phi Phàm ngơ ngác.
Hắn đã ảo tưởng qua các loại phản ứng của Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh sẽ phẫn nộ!
Sẽ kinh ngạc!
Sẽ tức giận!
Duy chỉ không nghĩ ra Diệp Bắc Minh lại nói ra được những lời này.
Nhóc con này là sao vậy?
Không theo kế hoạch!
Diệp Bắc Minh xua tay.
Làm dáng vẻ đuổi ruồi: “Nhân lúc tôi không có hứng thú với mấy người, cút đi”.
“Mày!”
Diệp Phi Phàm nghẹn giọng.
Không lời nào chống đỡ.
Bốn lão giả sau lưng Diệp Bắc Minh, trong mắt lộ ra sát ý.
“Nói nhảm với hắn làm gì, lập tức bắt lại!”
Một lão giả mặt ngựa cười lạnh: “Chém đứt một tay, một chân, xem hắn mạnh miệng thế nào!”
“Cẩn thận, vừa rồi hình như tên nhóc này đã lợi dụng bí pháp gì đó”.
Một lão giả khác nhắc nhở: “Trong nháy mắt có thể bộc phát ra nội lực, giết một người canh giữ của giới thế tục chỉ vài giây”.
Lão giả mặt ngựa khinh thường: “Chắc hẳn là đốt cháy máu tươi, cưỡng ép bộc phát ra một kích trí mạng!”
“Lối đánh tự hủy hoại này học viện Thiên Thần chúng ta không một ngàn loại thì cũng có tám trăm”.
“Tôi cũng không tin, tên nhóc này còn có thể đánh thêm một kích như vậy!”
Lão giả mặt ngựa cười gằn.
Diệp Bắc Minh nghe thấy bốn chữ ‘học viên Thiên Thần’, trên người trong nháy mắt bộc phát ra sát khí kinh khủng: “Các người ở học viện Thiên Thần?”
“Vậy thì sao?”
Lão giả mặt ngựa lập tức ra tay.
Soạt!
Một móng vuốt khô khốc chụp về phía yết hầu Diệp Bắc Minh.
“Đúng thì phải chết!”
Một tiếng quát.
Kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh chém về phía móng vuốt lão giả.