Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3662: Chắc chăn sẽ xấu hổ!



“Đáng tiếc, căn cốt màu trắng dung hợp với xương chỉ tôn, nếu anh ta có căn cốt màu xanh lục hay xanh lam trở lên, thì sau này thành tựu sẽ không kém!”

Tại sao lại là căn cốt màu trắng chứ?”

Một vài người vốn đang nghĩ cho dù mạo hiểm đắc tội với Vạn Thần Tông cũng phải đưa Diệp Bắc Minh đi.

Bây giờ xem ra hình như không cần thiết nữa!

Căn cốt màu trắng, cả đời cao nhất cũng chỉ là cảnh giới chân thần!

Thậm chí, tiến vào cảnh giới chân thần cũng khó hơn lên trời!

Diệp Bắc Minh cũng ngẩn người: “Tiểu tháp, sao căn cốt của tôi là màu trắng?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Ồ, căn cốt của cậu phải là màu đen!”

“Bản tháp sợ làm những người này sợ, cho nên tiện tay giúp cậu che giấu!”

“Màu đen?” Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vẫn trả lời: “Trên màu vàng kim là màu đenl”

“Có điều, có lẽ đám người thần giới chưa từng nhìn thấy, cho nên nghĩ màu vàng kim là cực hạn”.

Diệp Bắc Minh hiểu ra: “Thì ra là vậy...” Đột nhiên.

Có người kinh hãi kêu một tiếng, chỉ về hướng nào đó nói: “Đợi đã, căn cốt màu tím, vậy là có một căn cốt màu tím!”

Soạt!

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn qua, ánh mắt lập tức di chuyển.

Chỉ thấy, trên người Chu Nhược Giai tỏa cả một cột sáng màu tím đỏ, nhập vào sâu hư không!

Tại sao nói là màu tím đỏ? Là vì căn cốt căn cốt màu tím của cô hơi phát ra màu đỏ!

Thậm chí Long Khuynh Vũ có căn cốt màu vàng, Hầu Tử căn cốt màu xanh lam, hoàn toàn bị bỏ qua.

Một người phụ nữ mặc cung trang kích động tiến lên: “Căn cốt màu tím, gần đến căn cốt màu đỏ!”

“Không đúng, theo lý mà nói thì cô phải là căn cốt màu đỏ! Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà cô rớt xuống màu tím?”

Liền sau đó.

Người phụ nữ mặc cung trang bước đến bên cạnh Chu Nhược Giai, tóm lấy cổ tay của cô!

Vẻ mặt biến sắc: “Cô... cô đã mất đi tấm thân trong trắng rồi ư?”

Nếu là cô gái bình thường, bị người khác nói mất đi tấm thân trong trắng trước mặt nhiều người.

Chắc chăn sẽ xấu hổ!

Chu Nhược Giai lại tỏ vẻ bình tĩnh, nhìn sang Diệp Bắc Minh: “Tôi đã có chồng, mất tấm thân trong trắng thì rất kỳ lạ sao?”

Soạt!

Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức nhìn sang Diệp Bắc Minh!

Ánh mắt hơi phức tạp.

Đố ky, oán hận, ngưỡng mộ, tiếc nuối!