“Trên võ Đế, đã được coi là đẳng cấp cao cấp rồi”.
Diệp Bắc Minh trầm tư suy nghĩ.
Rồi lại giao lưu mấy câu với tháp Càn Khôn Trấn Ngục xong.
Bước ra một bước, vượt qua kết giới, tiến vào cổng lớn gia tộc Chiba.
Lúc tiến vào cổng lớn, trong không khí lóe lên đường vân dao động giống như nước.
Cảnh sắc trước mắt lập tức thay đổi, nơi này đâu phải là gia tộc Chiba, mà là một quảng trường khổng lồ vô cùng rộng lớn.
Bầu trời âm u!
Bốn phương tám hướng đều là các loại bia đá khắc chữ Đông Doanh quỷ dị!
“Ha ha ha!”
Một tràng cười hưng phấn vang lên, Chiba Sadako đứng trên bục cao phía xa.
Cô ta mặc trang phục cổ của Đông Doanh, trông giống như nữ tư tế! Ánh mắt Chiba Sadako điên cuồng: “Diệp Bắc Minh, anh đến thật đấy hả!”
“Thật không ngờ đấy, mấy lời tùy tiện của tôi đã có thể kích thích anh đến Đông Doanh!”
“Ha ha ha!”
Chiba Sadako không do dự, hét lớn về một hướng: “Hai vị tiền bối, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, dựa vào hai người cả đấy!”
“Ok!”
Từ một hướng, một người đàn ông tóc vàng cao trên một mét tám mươi trở lên.
Toàn thân nổi cơ bắp, giống như tảng đá.
Trong tay cầm một thanh kiếm thánh vàng kim!
Một người khác đi ra từ phía đối diện, hắn mặc áo jacket, chân đi bốt.
Tay kẹp một điếu xì gà, nhả ra khói trắng.
Cảnh giới của hai người đều là võ thánh đỉnh phong!
Trên khuôn mặt người đàn ông cầm xì gà mang theo vẻ chế giễu: “Mày là Diệp Bắc Minh?”
“Tao nghe nói đến tên của mày rất nhiều lần, lần nào cũng gây chấn động không nhỏ cho tao!”
“Tao giới thiệu trước, tao là Osborn!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Chưa từng nghe nói!”
“Các người đại diện cho Lang Quốc và Hùng Quốc ư?”
Anh đã đoán ra lai lịch của hai người.
“Ha ha ha!”
Người đàn ông tóc vàng không nhịn được cười, vui vẻ trên nỗi khổ của người khác: “Osborn, anh không được rồi, người ta chưa từng nghe nói đến tên của anh”.
“Không ngờ Osborn cuồng ma khát máu đứng thứ bốn mươi sáu trên bảng xếp hạng ngầm lại cũng có ngày hôm nay, ha ha ha!”
“Nhưng tên nhóc này rất thông minh, lại biết tại sao chúng ta đến đây”.
Osborn ném điếu xì gà, dẫm dập tắt: “Victor, anh là kỵ sĩ rồng của Jerusalem, đứng thứ bốn mươi bốn bảng xếp hạng ngầm”.
“Cũng chỉ tương đương với tôi! Có gì đáng cười chứ?”
Bỗng nhiên.
Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Năm mươi người đứng đầu bảng xếp hạng ngầm, thực lực đều trên võ thánh đỉnh phong sao?”
Osborn lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Bọn tao nói chuyện, ai cho phép mày xen vào hả?”
Quát lên một tiếng: “Quỳ xuống!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng lên tiếng: “Với hai chữ này, mày đã là người chết”.
“Ha ha ha!”
Osborn cười đến chảy nước mắt: “Victor, tên nhóc này rất thú vị, hay là, anh giết hắn đi?”
Victor lắc đầu: “Không không không, để anh thì hơn”.
Osborn cười hung dữ một tiếng: “Anh lên đi, giết con sâu như này, không có nghĩa lý gì!”
“Tên này ngoài cứng miệng, hình như chẳng có chút năng lực nào”.
“Để anh giết thì hơn, tôi đứng xem”, Victor vẫn lắc đầu.
Như một quý ông khiêm nhường!
Hai người vốn chẳng coi Diệp Bắc Minh ra gì, giống như đang chơi game vậy.
Giọng điệu mang theo vẻ chế nhạo và đùa cợt!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, lóe lên sát ý băng lạnh: “Hay là, cả hai cùng lên đi?”
Soạt!
Ánh mắt của hai người lập tức dồn đến.
Victor hừ lạnh một tiếng: “Nhóc con, mày chán sống rồi hả?”
Osborn trực tiếp ra tay: “Ai cho phép mày nói? Tao phải vặn cái đầu của mày!”
Soạt!
Hắn dậm chân, nền đá dưới đất ầm ầm nổ tung.
Dưới chân hắn xuất hiện một cái hố lớn khủng bố, cả người bắn ra, xông về phía Diệp Bắc Minh.
Chiba Sadako ở phía xa thở dài một tiếng, nhìn qua bằng ánh mắt thông cảm: “Diệp Bắc Minh ơi là Diệp Bắc Minh, anh thực sự muốn chết sao!”
“Ngay cả cuồng ma khát máu mà anh cũng dám khiêu khích? Chốc nữa bị anh ta vặn đầu, xem anh làm thế nào!”