Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 405: Giết tất cả



Chu Nhân Tiên, nhà họ Chu, một trong người canh giữ của Long Quốc, võ thánh đỉnh phong!

Trên người năm ông lão này nổi lên một loại sát khí khủng bố!

Bất kỳ võ giả nào cũng không dám nhìn thẳng vào năm người này!

Có người thở dài: “Diệp Bắc Minh quá ngông cuồng, quá hống hách!”

“Hơn nữa, hắn chém giết tàn sát quá nhiều, dẫn đến cơn thịnh nộ của gia tộc người canh giữ!”

“Nếu tôi là Diệp Bắc Minh, nhất định im lặng ẩn mình, đợi thực lực tăng lên rồi tính!”

“Đáng tiếc, đã không còn cơ hội rồi!”

Có người cười lạnh lùng nói: “Diệp Bắc Minh đó, chưa chắc dám đến ấy chứ!”

“Đúng thế, tôi cảm thấy, hắn không dám xuất hiện!”

“Ha ha ha…”

Rất nhiều võ giả cười ồ.

Soạt!

Đột nhiên.

Một bóng người từ trên trời giáng xuống, đáp xuống vững vàng trên võ đài.

Soạt!

Trong tích tắc, rất nhiều con mắt dồn qua.

“Diệp Bắc Minh!”

Ánh mắt Vân Chi Lan nghiêm lại.

Vân Kiếm Bình bên cạnh bất ngờ hét lớn: “A, đúng là anh chàng thú vị đó, anh ta lại dám đến thật?”

“Thần y Diệp!”

Lục Khi Sương đứng lên.

“Anh Diệp!”

Lý Gia Hinh kích động, trong lòng thầm nhủ một câu: “Thiếu chủ, cố lên!”

“Chủ nhân!”

“Thiếu chủ!”

Mấy người Lăng Thi Âm, Vạn Lăng Phong, Lâm Thương Hải, Trần Lê Y đứng lên.

Kích động nhìn Diệp Bắc Minh trên võ đài.

“Đến rồi, đến rồi!”, Vương Trường An đứng lên, suýt thò cả cổ đến võ đài.

Lý Khắc Hùng ở một bên cũng kích động một cách khó hiểu.

Ầm ầm!

Đám đông lập tức bùng nổ.

“Hắn đến rồi!”

“Yêu nghiệt đến rồi!”

“Diệp sát thần đến rồi!”

Rất nhiều người xôn xao đứng lên, Diệp Bắc Minh đột ngột đến hội trường, giống như một quả bom phát nổ.

Lập tức khiến bầu không khí của quảng trường bùng cháy.



Có người hắng giọng hét lớn, có người vỗ tay, cũng có người xùy một cái, cho rằng Diệp Bắc Minh đến nộp mạng.

Còn có rất nhiều võ giả nữ trẻ khoảng mười tám tuổi, ánh mắt đầy sao sáng, tranh nhau muốn gả cho Diệp Bắc Minh!

“Chị à, chị à, em muốn gả cho anh Diệp Bắc Minh, làm cô dâu của anh ấy!”

Một bé gái bảy tám tuổi nói.

Rất nhiều võ giả liếc nhìn, bé gái trông thực sự nghịch thiên, nghiêng nước nghiêng thành, chắc chắn là một mỹ nhân!

Sau này lớn lên, nhất định là cô gái hồng nhan họa thủy!

Cô gái mười tám tuổi bên cạnh cười lạnh lùng một tiếng: “Em gái, em đừng nằm mơ nữa!”

“Diệp Bắc Minh, không phải em muốn gả là gả được!”

Rất nhiều võ giả gật đầu, vẫn là cô chị tỉnh táo, lý trí hơn em gái nhiều.

Mọi người cũng phải nhìn qua, đôi mắt sáng lên!

Cô chị này còn đẹp hơn!

Liền sau đó.

Cô chị tỏ vẻ mặt nghiêm túc: “Chỉ có chị mới có thể gả cho Diệp Bắc Minh!”

“Phụt…”

Các võ giả gần đó suýt ộc ra máu.

Mẹ kiếp, thật khiến người ta đố kỵ!

Vãi!



Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh!

Đôi mắt Long Vô Nhai đầy máu, con ngươi như muốn nổ tung, toàn thân bùng phát ra một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ!

Giống như núi lửa phun trào!

“Diệp! Bắc! Minh!”

Long Vô Nhai gằn ra từng chữ, suýt nữa cắn vỡ răng.

Ông ta quát lên như sấm: “Mày diệt cả cấm địa nhà họ Long tao, giết hàng trăm người nhà họ Long tao!”

“Còn giết em trai của tao, suýt nữa khiến nhà họ Long đứt truyền thừa!”

“Mối thâm thù huyết hải này, tao không giết mày, người và thần cùng phẫn nộ!”

Gào thét tức giận, hổ thét rồng gầm!

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Long Vô Nhai: “Năm đó khi nhà họ Long truy sát mẹ của tôi, sao không nghĩ đến ngày hôm nay?”

Toàn hội trường tĩnh lặng như cái chết!

Im lặng như tờ!

Phần lớn võ giả đều trầm mặc.

Dù sao, chuyện hai mươi ba năm trước, cũng có một số người biết.

Từng có một người phụ nữ đang mang thai nặng nề, bị hơn một nửa giới võ đạo truy sát.

Đôi mắt của Long Vô Nhai lạnh như băng: “Tao không biết mày đang nói gì!”

Ánh mắt của Tiêu Long Đồ đầy máu: “Em trai tao Tiêu Long Cơ, do mày giết phải không?”



Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: “Tiêu Long Cơ nghe mệnh lệnh của vua Tây Vực, muốn giết tôi, chẳng lẽ không đáng giết sao?”

“Được! Diệp Bắc Minh, mày đợi đấy!”

Trong mắt Tiêu Long Đồ bùng lên sát ý, tàn nhẫn nói: “Tao là người thứ hai, hy vọng mày có thể ngăn được Long Vô Nhai, người đầu tiên lên võ đài!”

“Đừng có chết luôn đấy!”

Tần Quân Lâm lạnh giọng nói: “Diệp Bắc Minh, còn có Tần…”

Ông ta còn chưa nói hết câu.

Đã bị Diệp Bắc Minh cắt ngang!

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Biết rồi, xếp hàng nộp mạng đi!”

Ngụy Yên Nhiên ôm cái miệng nhỏ.

“Mày nói cái gì?”

Tần Quân Lâm nỏi giận, một luồng sóng khí khủng bố từ trên người ông ta phát ra.

Chấn áp tất cả mọi người có mặt không thở nổi!

Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Yên tâm, tôi sẽ giết tất cả các người!”

“Suýt!”

Một tràng tiếng hít khí lạnh vang lên.

Cả người Lục Khi Sương sửng sốt, cơ thể cứng đờ.

Lục Lâm Thiên ở bên cạnh cũng cảm thấy toàn thân như có đàn kiến đang bò, cả người run rẩy.

Tất cả võ giả tê dại da đầu, cũng thật mạnh miệng quá rồi.

Chiến đấu xa luân chiến với năm người canh giữ, sống sót đã rất tốt rồi!

Còn giết tất cả mọi người?

“Hai người thì sao?”

Diệp Bắc Minh nhìn hai người cuối cùng.

Chu Nhân Tiên khẽ cười: “Diệp Bắc Minh, đúng là tao không thù không oán với mày”.

“Nhưng, tao rất có hứng thú với Quỷ Môn Thập Tam Châm trong tay mày!”

“Giao Quỷ Môn Thập Tam Châm ra, nhà họ Chu rút khỏi Long Môn trận!”

Diệp Bắc Minh cười thách thức: “Nhòm ngó đồ của tôi, sau trận chiến này, nhà họ Chu, diệt cả tộc!”

“Suýt!”

Đám người hít khí lạnh, tim như muốn vỡ ra.

Cũng chỉ có Diệp Bắc Minh dám nói lời này!

Một gia tộc người canh giữ, anh lại nói diệt cả tộc?

Vãi!

Quá nghịch thiên rồi!

“Vù vù vù!”

Lý Gia Hinh thở hổn hển, ấn chặt vị trí lồng ngực của mình.

Chỉ sợ kích động đến mức tim nhảy ra ngoài!

Tất cả mọi người đều cảm thấy máu nóng sùng sục, kiềm chế ý muốn hét lớn lên.