Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4107: Muốn đi?



Một lát sau, hư không lại dao động, một luồng sức mạnh cường mạnh hơn từ trên trời đập xuống, vừa hay ngay gần ở chỗ hai người Diệp Bắc Minh và Nghê Hoàng ẩn nấp!

Đợi một lát.

Chắc chắn không còn động tĩnh gì!

Bạch Tông Hà mới tức giận mắng một câu: “Mẹ kiếp, xem ra đúng là lão phu nghỉ thần nghỉ quỷ rồi!”

Khí tức biến mất. Diệp Bắc Minh mới buông tay, làm tan đi khí tức Hỗn Độn!

Nghê Hoàng nuốt nước miếng: “Lão già này thận trọng đến đáng sợ, nếu không phải anh Diệp bịt miệng của tôi, sợ là chúng ta đã bị lộ rồi”.

Diệp Bắc Minh không nói gì.

Vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc!

Trong con mắt lóe lên ý lạnh lùng dữ dội! “Anh Diệp, anh sao thế?”, Nghê Hoàng hỏi.

Diệp Bắc Minh trầm giọng: “Người mà vừa nãy đám người Bạch Tông Hà muốn truy giết là Lục sư tỷ của tôi!”

“A2” Nghê Hoàng ngẩn người. Diệp Bắc Minh nhìn Nghê Hoàng: “Cô Nghê Hoàng, Phong Ma Cốc ở đâu?” Nghe thấy ba chữ này, vẻ mặt của Nghê Hoàng trở nên nghiêm trọng: “Anh Diệp, ban đầu sau khi Thần Quốc Hỗn Độn thành lập, sắc phong tam đại vương, sau khi Vương Ma Đế của Ma tộc ngã xuống, thuộc hạ của ông ta đã phát động

phản loạn!”

“Thần quân đích thân ra tay phong ấn quân phản loạn trong Phong Ma Cốc, trong trăm dặm Phong Ma Cốc, cỏ không mọc nổi.

“Những người dưới cảnh giới Bản Nguyên bước vào phạm vi Phong Ma Cốc rất có thể có đi mà không có về, anh Diệp, ở đó rất nguy hiểm, anh không thể đến đói”

“Tôi không thể đi?”

Diệp Bắc Minh đỏ bừng đôi mắt: “Cảnh giới của Lục sư tỷ còn thấp hơn tôi, nếu tôi không đi, tỷ ấy liệu có chết không?”

“Việc này...” Nghê Hoàng không thể trả lời. Diệp Bắc Minh quát nói: “Nói với tôi Phong Ma Cốc ở hướng nào?”

Nghê Hoàng hít sâu một hơi: “Được, đã như vậy, hôm nay Nghề Hoàng không tiếc mạng đi theo quân tử!”

“Tôi đưa anh đến Phong Ma Gốc!”

Đạm Đài Yêu Yêu không do dự, đẩy Liễu Như Khanh ra phía sau: “Tiểu Thất, muội đi trước đi, thứ đó nhất định không được rơi vào tay bọn họ!”

“Đây là hy vọng cuối cùng của chúng ta, nhất định phải giữ thứ này lại, đích thân giao cho tiểu sư đệ!”

“Không, Tiểu Yêu tỷ tỷ, chúng ta cùng đi!”

Liễu Như Khanh cầm chặt tay của Đạm Đài Yêu Yêu, điên cuồng lắc đầu. Phía sau có truy binh, một mình khi đi trước!

Lục sư tỷ chắc chắn sẽ chết!

“Muốn đi? Cô cảm thấy hai cô có chạy nổi không?”

Một giọng nói thích thú vang lên.

Sau đó, lão Hà vừa mới liên lạc với Bạch Tông Hà đuổi đến!

Mười mấy đệ tử cảnh giới Thần Hoàng phía sau tản ra, phong tỏa tất cả đường lui của hai người!

“Đi đii”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!