Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 411: Hắn thật sự đã học Long Đế Quyết!



“Không tiếc bất cứ giá nào, giết Diệp Bắc Minh!”

“Chỉ cần giết Diệp Bắc Minh, vị trí gia chủ nhiệm kỳ tới sẽ là của người đó!”

“Nhất mạch của người đó lập tức trở thành nhất mạch của gia chủ nhà họ Chu!”

Đám người nhà họ Chu lao ra khỏi khán đài.

Ngoài nhà họ Long, người của bốn gia tộc canh giữ là nhà họ Tần, nhà họ Tiêu, nhà họ Phương, nhà họ Gia lập tức xông ra.

Soạt! Soạt! Soạt! Soạt!

Bóng người trùng trùng, mấy trăm Võ Tông!

Khoảng gần một trăm Võ Tôn!

Võ Thánh sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ cộng lại cũng ba bốn mươi người.

Vây quanh đài võ đạo!

Kinh khủng!

Quá kinh khủng!

Mấy người có mặt tại chỗ nơm nớp lo sợ!

Mấy trăm võ giả hàng đầu cộng lại, khí tức mỗi người tản mát ra giống như hồng thủy mãnh thú vậy!

Bốn phương tám hướng đài võ đạo vỡ nứt, nội lực dâng trào mãnh liệt, giống như hình thành một khu vực năng lượng vậy!

Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Đoạn Long, đứng ở khu vực trung tâm.

Ánh mắt nghiêm túc!

Tần Quân Lâm ngửa mặt cười lớn: “Ha ha ha ha, con mẹ nó tiếp tục điên cuồng cho tao đi!!!”

“Không thể không nói, mày quả thật khủng khiếp, quá mức kinh khủng!”

“Long Quốc từ ngàn năm qua chưa từng xuất hiện thiên tài yêu nghiệt như mày!”

“Nhưng…”

Tần Quân Lâm dừng lại, tức giận gầm thét: “Vậy thì sao?”

“Mày vẫn phải chết, người mày quen biết, bạn bè của mày, người từng giúp mày, tất cả phải chết!!!”

“Nợ máu mày gây ra, bọn tao sẽ khiến bọn họ phải bồi thường gấp trăm, gấp ngàn, gấp chục ngàn lần!”

“Vô liêm sỉ! Lão thất phu nhà họ Tần mày quá vô liêm sỉ!”

Vạn Lăng Phong quát lên.

Lâm Thương Hải cũng gào thét: “Con mẹ nó lão thất phu, bọn tao dù thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày!”

“Ông nội... Cái này... Diệp Bắc Minh chết chắc sao?”

Vân Kiếm Bỉnh giọng run rẩy.

Vân Chi Lan nuốt nước miếng: “Không cứu được, bốn gia tộc canh giữ cùng ra tay, dù là ông cũng phải chết”.

Phong Cửu U than thở một tiếng: “Diệp Bắc Minh, cậu hà cớ gì phải thế? Ban đầu trở thành đệ tử của tôi thì sao có thể có ngày hôm nay?”

“Ha ha, sư phụ, hắn đáng đời”.

Cô gái xinh đẹp sau lưng Phong Cửu U cười nhạt.

Diệp Bắc Minh chết rồi cũng đáng tiếc!



Nhưng.

Thật sự quá sướng!

Tên nhãi vừa phách lối lại ngông cuồng cuối cùng phải chết!

Mắt đẹp của Lăng Thi Âm toàn là tia máu, nghiêm nghị gầm thét: “Truyền lệnh xuống, toàn bộ Vạn Bảo Lâu đánh ra!”

“Không tiếc bất cứ giá nào cứu thiếu chủ!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc con, để tôi ra tay…”

Diệp Bắc Minh đang muốn trả lời.

Đột nhiên toàn thân chấn động!

Giây tiếp theo.

Từ trong cơ thể anh trào ra sát khí và mây đen đầy trời, ánh sáng bốn phía cũng ảm đạm!

Một đường hư ảnh huyết long màu máu xuất hiện sau lưng Diệp Bắc Minh.

Dữ tợn!

Hung tàn!

Bá đạo!

Cảnh tượng này khiến đám người xung quanh đài võ đạo hoàn toàn ngây người.

Đây có phải hiệu ứng 3D không?

Con huyết long kia trông rất sống động, giống y như thật!!!

Cuồng phong bốn phía chấn động, cát bay đá chạy!

Một luồng huyết quang đậm đà lan tràn khắp bốn phương tám hướng.

“Gầm!!!”

Một tiếng long ngâm.

Hư ảnh huyết long kia lên tiếng, từ trong con ngươi Diệp Bắc Minh bộc phát ra hàn mang kinh người: “Truyền nhân của Long Đế tao, đám kiến hôi chúng mày cũng vọng tưởng giết cậu ta?”

“Tao ban cho chúng mày cái chết!”

“Máu tươi hóa thành năng lượng, nuôi dưỡng truyền nhân của Long Đế!”

“Linh hồn chôn vùi, trọn đời không được siêu sinh!”

Trong góc khán đài, một cậu thanh niên anh tuấn đứng dậy: “Long Đế Quyết, quả nhiên là Long Đế Quyết! Thằng nhóc này đã học Long Đế Quyết, mẹ kiếp!!!”

Diệp Phi Phàm ở bên cạnh ngây người: “Cái gì… công tử, hắn thật sự đã học Long Đế Quyết?”

Tần Quân Lâm sửng sốt, đột nhiên trong người bộc phát ra sát ý lạnh như băng: “Tên Long Đế chó má gì đó giả thần giả quỷ!”

“Chúng ta cùng tiến lên, nghiền nát tên tạp nham này, mặc kệ Long Đế hay Xà Đế gì đó, xóa bỏ hết!!!”

“Giết!”

“Giết!!!”

Mấy trăm võ giả hàng đầu bộc phát ra sát khí kinh thiên động địa.

Bốn phương tám hướng liều chết xông tới!

Trong phạm vi võ giả đầu tiên xông vào huyết quang, một tiếng nổ tung ‘Phụt’, hóa thành sương máu!



Những võ giả khác còn chưa kịp phản ứng, liên tục vọt vào.

Giây tiếp theo.

Bùm! Bùm! Bùm! Bùm…

Tất cả võ giả xông lên, khi tiến vào trong phạm vi ánh sáng màu máu.

Cơ thể nổ tung giống như dưa hấu, hóa thành sương máu!

“A! Chạy mau!”

“Rút lui!”

Võ giả ở phía sau kịp phản ứng, giống như gặp ma quỷ liền xoay người bỏ chạy.

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Muốn đi?”

Giơ tay túm không khí!

Ầm!

Từ trong huyết quang lao ra mười mấy móng rồng màu máu, túm nổ tất cả những võ giả kia!

Dù là Võ Tông hay Võ Thánh, chúng sinh ngang hàng.

Một kích túm nổ, hóa thành sương máu!

Mấy trăm võ giả bị tiêu diệt toàn bộ!

Thời gian như ngừng lại!

Tất cả người xem bốn phía đài võ đạo hoảng sợ lùi về phía sau, giống như gặp quỷ.

“Cái… cái này rốt cuộc là thế nào?”

“Tất cả đều nổ... Tại sao có thể như vậy?!!!”

“Trời ơi, chuyện gì vậy!”

Người canh giữ gia tộc cũng điên rồi!

Trong mắt đều là tia máu!

Toàn thân Tần Quân Lâm ngây ngốc tại chỗ: “Tại sao có thể như vậy…”

Chu Nhân Tiên sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn, quỳ phập một tiếng trên đất, điên cuồng dập đầu: “Tha mạng, tha mạng!!! Đại nhân, tha mạng!!! Chu Nhân Tiên tôi sai rồi, sai hoàn toàn!”

“Toàn thể nhà họ Chu biết sai rồi, cầu xin đại nhân tha mạng!”

Bùm bùm bùm bùm!

Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh lẽo, không mang một chút cảm xúc.

Giơ tay lên, đè nén không khí!

Một móng vuốt rồng màu máu xuất hiện!

Phụt!

Thân thể hai người nổ tung, hóa thành sương máu nhập vào trong huyết long!

Tất cả đều quay về yên tĩnh!

Bốn phía đài võ đạo chỉ còn lại mùi máu tanh đậm đà.

Thi thể tất cả mọi người đều biến mất hết không thấy!