Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 433: Lệnh truy nã



“Không cho chúng tôi đi theo, ai ngờ…”

“Cậu ấy bị một người tên là Diệp Bắc Minh giết! Kẻ này tự xưng là sát thần…”

Trong điện Kim Loan càng yên tĩnh.

Hoàng đế Thanh Long chấp nhận sự thực thái tử đã chết.

Một giây trước.

Ông ta còn là một người cha nổi giận vì cái chết của con trai!

Một giây sau.

Hoàng đế Thanh Long trở lại thành vua của một nước, bình tĩnh trở lại.

Người đã chết không thể sống lại!

Là hoàng đế, không thể nào đau thương quá mức.

Chậm rãi ngồi xuống!

Sự uy nghiêm của hoàng đế tỏa ra!

Một lát sau, giọng nói lạnh lùng mang theo sự nghi hoặc vang lên: “Diệp Bắc Minh? Sát thần?”

Sau đó.

Trên người hoàng đế Thanh Long bùng phát ra khí thế như mãnh hổ!

“Thứ nhất, phát lệnh truy nã, tất cả huyện thành của đế quốc Thanh Long truy nã sát thần Diệp Bắc Minh!”

Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, đích thân hạ lệnh.

Trong lòng tất cả mọi người chỉ có một suy nghĩ, Diệp Bắc Minh chết chắc rồi!

Nhưng mọi người không ngờ, điều khủng bố hơn còn ở phía sau.

“Thứ hai, điều động cẩm y vệ cho trẫm, dùng tất cả mọi lực lượng và thủ đoạn, tìm kiếm thông tin của Diệp Bắc Minh!”

Các vị đại thần đều ngẩn người.

Phải điều động cẩm y vệ ư?

“Thứ ba, ngoại trừ đế quốc Thanh Long, truy nã Diệp Bắc Minh trong giới võ giả khác!”

“Bất kỳ ai có thông tin chưa chắc chắn về Diệp Bắc Minh, thưởng mười viên đan dược thiên phẩm!”

“Ai có thông tin chính xác về Diệp Bắc Minh, thưởng ba mươi viên đan dược thiên phẩm!”

“Chém gãy một cánh tay, hay một cái chân của Diệp Bắc Minh, thưởng năm mươi viên đan dược thiên phẩm!”

“Chém được đầu của Diệp Bắc Minh, đưa đến đế quốc Thanh Long, thưởng một trăm viên đan dược thiên phẩm!”

“Quân vô hý ngôn, nhất ngôn cửu đỉnh!”

Vừa dứt lời.

Cả điện Kim Loan chỉ còn lại giọng nói của hoàng đế Thanh Long vang vọng, còn có tiếng hít thở dồn dập của rất nhiều đại thần.

Đây là lần đầu tiên đế quốc Thanh Long phát lệnh truy nã khủng bố như vậy trong suốt hai mươi ba năm qua!

Lần trước.

Là truy nã một người phụ nữ!

Đương nhiên.

Giá trị của người phụ nữ đó khủng bố hơn Diệp Bắc Minh nhiều!





Bên ngoài rừng rậm Âm Ảnh, là cảnh tượng nguyên thủy!

Đám người Chu Tần vừa đặt chân đến đây, bên tai đã vang lên tiếng dã thú gầm thét.

Một luồng khí tức nguyên thủy ập đến.

Các đệ tử ngoại môn của cung Xã Tắc đều hoảng sợ!

Mười mấy đệ tự nội môn như Chu Tần lại đầy vẻ ngạo mạn!

Một trưởng lão lên tiếng: “Mọi người đừng sợ, nơi này chỉ là bên ngoài rừng rậm Âm Ảnh”.

“Cùng lắm chỉ có ma thú cấp một, cấp hai, cấp ba”.

“Không quá mức nguy hiểm, nhưng cũng không phải sẽ không chết người!”

“Hơn nữa, hôm nay chúng ta đến đây là muốn để cho mọi người thích ứng với cuộc chiến sinh tử, chỉ cần sống sót trong chiến trường này, là có thể trở thành đệ tử nội môn của cung Xã Tắc!”

Từ Bác Chiêu, trưởng lão nội môn của cung Xã Tắc.

Võ đế sơ kỳ!

Vừa dứt lời.

Các đệ tử ngoại môn giống như được tiêm thuốc kích thích.

Hăng hái muốn thử!

Chu Tần đột nhiên cười nói: “Trưởng lão Từ, có thể để tiểu đội xung phong xuất phát rồi chứ?”

“Được”.

Từ Bác Chiêu gật đầu.

Mấy cái lồng sắt lớn được bê lên, bên trong không phải nhốt dã thú.

Mà là mấy trăm nô lệ!

Bọn họ với ánh mắt kinh sợ, vừa được thả ra đã điên cuồng bỏ chạy!

“Ai dám bỏ chạy?”

Chu Tần quát lên một tiếng, đột nhiên chém ra một kiếm!

Phụt!

Mười mấy người lập tức bị chém chết.

Các nô lệ còn lại sợ hãi đứng tại chỗ, hai chân run rẩy.

Chỉ có một người khiến người ta chú ý đến nhất.

Các nô lệ khác đều không bị trói chân trói tay, chỉ có người này bị khóa xích trói toàn thân.

Ngay cả cái miệng cũng bị bịt lại!

Chính là Hầu Tử.

Hạ Nhược Tuyết tỏ vẻ mặt kinh ngạc: “Hầu Tử!”

“Có chuyện gì vậy, Hầu Tử, anh làm sao vậy?”

Cô ấy định xông lên cứu người.

Trên người Chu Tần bùng phát ra một luồng sức mạnh, ngăn cản Hạ Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, kẻ này phạm tội chết”.

“Cho nên bị nhốt vào tử lao!”

“Ư ư ư!”

Hầu Tử giãy dụa dữ dội, đôi mắt đỏ bừng!



Anh ta vốn không phạm tội chết, tất cả đều là Chu Tần nói năng xằng bậy!

Hạ Nhược Tuyết trực tiếp quỳ xuống, đầu gối trắng ngần đè lên hòn đá nhọn, lập tức máu tươi đầm đìa!

“Chu Tần, tôi cầu xin anh đấy!”

“Tha cho Hầu Tử đi, anh ta là bạn học của tôi, không thể để anh ta lao vào chỗ chết như vậy!”

Nhìn thấy Hạ Nhược Tuyết quỳ xuống.

Đôi mắt của Chu Tần lập tức đỏ bừng, tràn đầy tia máu quát: “Hạ Nhược Tuyết, cô lại quỳ vì một tên nô lệ?”

Người phụ nữ mà mình thích!

Người phụ nữ mà hắn coi là của riêng mình, lại quỳ vì một tên nô lệ?

Hơn nữa.

Chu Tần còn cho rằng, đó là vì Vương Khinh Hậu là người anh em của gã đàn ông đã phá cơ thể Hạ Nhược Tuyết!

Yêu ai yêu cả đường đi lối về!

Cho nên Hạ Nhược Tuyết mới quỳ vì một tên nô lệ.

Nếu không.

Với sự kiêu ngạo của Hạ Nhược Tuyết, làm sao có thể làm việc như này?

Lòng đố kỵ khiến Chu Tần gần như mất đi lý trí!

Đáng chết!

Vãi!

Không thể tha thứ!

Từ Bác Chiêu cau mày: “Chu Tần, có chuyện gì vậy?”

“Cô gái này chỉ là một nha hoàn về từ giới phàm tục, đáng để cậu phí lời với cô ta thế không?”

“Là chủ nhân, chẳng lẽ còn không quản nổi một nha hoàn?”

“Nếu tính cách của cậu thực sự như vậy, thì cuộc thi đệ tử nòng cốt năm nay, có lẽ không có phần của cậu rồi”.

Đồng tử của Chu Tần co lại: “Trưởng lão Từ, tôi hiểu ý của ông rồi”.

Hắn giơ tay tát Hạ Nhược Tuyết ngã lăn ra đất!

“Thế còn tạm được”.

Từ Bác Chiêu hài lòng cười: “Được rồi, đuổi hết nô lệ vào trong rừng rậm Âm Ảnh, thu hút hết ma thú ở vòng ngoài ra đây!”

“Các cậu mới dễ săn giết!”

Đột nhiên.

Chu Tần cười dữ tợn: “Trưởng lão Từ, tôi có một cách hay hơn!”

“Ồ? Cách gì?”

Từ Bác Chiêu nhìn hắn.

Chu Tần lạnh lùng nhìn Hầu Tử: “Rạch một đường dưới lòng bàn chân của bọn chúng, không cần quá sâu”.

“Chỉ cần chảy máu là được!”

“Đợi khi ma thú ngửi thấy mùi máu tanh, tự khắc sẽ đuổi giết bọn chúng!”

“Bọn chúng càng chạy, vết thương càng rách to, máu tươi chảy càng nhiều”.

“Đương nhiên, ma thú cũng sẽ càng nổi hứng, càng tàn nhẫn, càng khát máu…”