Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4452: Một tiếng sau



Một tiếng sau.

Hạ Nhược Tuyết đã tập hợp 10 vạn đệ tử của Thương Khung Kiếm Tông, mười con thuyền gỗ Vạn Niên Dương rời khỏi Hỗn Độn Bắc Hải lái về thế giới của Thiên Cơ Môn.

Bên trong một trong những con thuyền gỗ Vạn Niên Dương.

“Hách Tuyên à, vì một người phụ nữ con đến mức phải dốc hết sức như vậy sao?”, Lục Tả Xương cau mày hỏi.

Lục Hách Tuyên cười đáp: “Bố à, theo đuổi phụ nữ luôn phải bỏ ra chút công sức mới được”.

“Thật không dễ dàng gì mới có một việc khiến người phụ nữ lạnh lùng như băng, người lạ chớ lại gần như Hạ Nhược Tuyết cảm thấy hứng thú!”

"Hơn nữa Hạ Nhược Tuyết còn là thiếu tông chủ của Thương Khung Kiếm Tông, mấy vị lão tổ rất coi trọng cô ấy”.

“Chúng ta ngày thường đến gặp mặt lão tổ cũng khó như lên trời!”

Khóe miệng hắn nhếch lên ý cười nghiền ngẫm: “Bố, với thực lực Đạo Tôn trung kỳ của bố, chỉ cần giúp đỡ hạ gục Diệp Bắc Minh thì việc con trở thành người đàn ông của Hạ Nhược Tuyết cũng có khả năng nữa!”

Lục Tả Xương nhíu chặt mày kiếm.

Hạ Nhược Tuyết sở hữu thể Kiếm Tâm!

Lại còn là thiếu tông chủ của Thương Khung Kiếm Tông, làm sao có thể dễ dàng bị chỉnh phục như vậy?

Đứa con trai này của ông ta vẫn còn quá ngây thơI

“Thôi được rồi, đi theo nhìn xem sao rồi nói, cho dù Hạ Nhược Tuyết không nhìn trúng con trai mình thì bắt Diệp Bắc Minh trở về Thương Khung Kiếm Tông cũng là công lớn!”

Ba ngày sau.

Bùm! Một âm thanh đè nén vang lên, cánh cửa đá trước mặt Thiên Cơ lão nhân chậm rãi hé mở.

Mấy người Diệp Bắc Minh bước ra khỏi hang động. “Hoàng Nhi tốt quá rồi, con bình an là tốt rồi!” Thiên Cơ lão nhân kích động bước tới.

Đảo mắt liền thấy gương mặt xinh đẹp của Lục Linh Nhi và Hướng Ly Ly đểu đỏ bừng như trái đào, hô hấp có chút dồn dập!

“Hai đứa sao thế? Gó phải là ngột ngạt trong động lâu quá nên cảm thấy. không thoải mái hay không?”, Thiên Cơ lão nhân thân thiết hỏi thăm.

Hướng Ly Ly ngập ngừng muốn nói lại thôi. “Sư phụ, người đừng nói nữa..." Lục Linh Nhi ngượng ngùng dậm chân.

Suốt ba ngày trời, họ đã nghe thấy những điều không nên nghe, làm thế nào. cũng không ngờ tới hai người này có thể dày vò nhau đến như vậy!

“Có ý gì?”

Thiên Cơ lão nhân bối rối hỏi lại: “Đồ nhi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Diệp Bắc Minh lúng túng sờ mũi, anh cũng không ngờ dòng khí hỗn độn sẽ khiến con người ta chìm vào trong một khoảng hỗn độn, chỉ sót lại bản năng nguyên sơ nhất.

Đột nhiên.

“Bọn họ ở đây!”

Một thanh âm từ trên trời vọng xuống: “Lập tức thông báo cho tông môn!”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh như phủ một tầng sương lạnh: “Còn dám tới? Đúng là ngại sống quá lâu mà!”

Anh vừa định ra tay thì Thiên Cơ lão nhân đã lắc đầu ngăn cản: “Chờ một chút! Đồ nhi, những người này hình như là người của Thương Khung Kiếm Tông...

“Thương Khung Kiếm Tông?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người, là tông môn Nhược Tuyết đang ở?

Vào lúc anh còn đang lơ đễnh thì vô số bóng người đã bay vụt qua không trung.

Toàn bộ thung lũng bị bao vây kín kẽ tới giọt nước không lọt, một thanh niên vội vã lao tới phía trước đám đông, rũ mắt nhìn xuống: “Ngươi chính là Diệp Bắc Minh? Người của Thương Khung Kiếm Tông ở đây còn không mau giơ tay chịu trói!”

Chính là Lục Hách Tuyên.

“Ngoan ngoãn giao Quy Linh đan và dị hỏa ra đây, bổn công tử có thể bảo đảm cho ngươi một mạng!"

“Nếu không...”

Lời nói hùng tráng còn chưa dứt câu.

“Chồng ơi!”

Thì một giọng nói đầy kích động đã vang lên.

"Âm thanh này là..."

Dưới cái nhìn kinh ngạc của 10 vạn đệ tử Thương Khung Kiếm Tông, Hạ Nhược Tuyết trong bộ váy trắng như tuyết đã lướt qua không trung và đáp xuống trước mặt Diệp Bắc Minh.

Nhẹ nhàng yếu đuối rơi vào vòng tay anh!

Hai tay cô ôm chặt lấy eo anh, đầu vùi vào trong ngực anh: “Chồng ơi, thật sự là anh sao! Em nhớ anh lắm!”

“Chồng ơi anh biết không? Em chăm chỉ tu luyện chỉ để được gặp lại anh thôi!"

“Em sẽ không còn là vật kéo chân anh nữa!” “Trong vòng một trăm năm em đã đột phá tới Đạo Tổ đỉnh phong rồi!”

“Chồng ơi, bây giờ em là thiếu tông chủ của Thương Khung Kiếm Tông, ai dám ức hiếp anh em sẽ kêu cả tông môn tiêu diệt hắn!”