Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4477: Rõ ràng



“Dạ Huyền, bổn công tử nhắc nhở cậu một câu, đừng bị thần lực của bổn công tử làm chấn động nhé!”

Ánh mắt Lục Thiêu rét lạnh.

Hắn đã quyết định rồi, sẽ dùng thần lực phản kích trực tiếp biến tên phế vật không có mắt nhìn trước mắt này thành một vũng máu!

Diệp Bắc Minh nhấc tay, cực kỳ bá đạo đấm ra một quyền! Bụp!

Khoảnh khắc nắm đấm của anh chạm tới lồng ngực của Lục Thiêu, toàn bộ đài cao bỗng rung chuyển dữ dội!

Một tiếng nổ cực lớn!

Đài cao dưới chân Lục Thiêu nứt toác tạo thành những đường gân như: mạng nhện trải rộng ra mọi hướng, còn bản thân hắn thì quỳ thụp xuống đất!

Thân thể hắn giống như một miếng giẻ rách bị lôi về phía sau, hai chân kéo ra một cái rãnh thật sâu trên đài cao!

Nôn ra một ngụm máu!

Cả người đập mạnh vào đài cao cách đó hàng trăm mét, tức giận chỉ ngón †ay run run vào Diệp Bắc Minh, miệng lắp bắp nói: “Mày... mày... mày...hự....”

Lại một ngụm máu nữa không kìm được mà hộc ral Bất tỉnh ngay tại chỗ! “Cậu là ai?”

Bảo Kiếm Phong kinh ngạc ngồi bật dậy, ngỡ ngàng nhìn Diệp Bắc Minh quát: “Đúng là lớn mật, dám giết đệ tử nội môn của Luân Hồi tông?”

Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: "Yên tâm, hắn chưa chết được đâu, cùng lắm là tàn phế thôi”.

Một màn này khiến những người chứng kiến không khỏi bàng hoàng!

Ai có thể ngờ rằng một Nhập Đạo tham gia khảo hạch lại có thể một quyền đánh chết Lục Thiêu!

Khóe mắt Bảo Kiếm Phong giật giật, nhìn chòng chọc vào người thanh niên trước mặt, nếu không phải mấy chục thế lực lớn tận mắt nhìn thấy Diệp Bắc Minh tự bạo mà chết thì ông ta thậm chí còn hoài nghỉ rằng, thăng nhóc này chính là tên biến thái Diệp Bắc Minh kia?

Thói đời sao có thể như vậy?

Ở đâu mà mọc ra nhiều biến thái như thết

“Dạ Huyền, cậu vậy mà dám đánh tàn phế đệ tử nội môn của Luân Hồi tông, cậu đã biết tội chưa?”, Bảo Kiếm Phong phẫn nộ rống lên.

Diệp Bắc Minh bày ra dáng vè đầy nghỉ hoặc: "Vị trưởng lão này, ông đang nói cái gì vậy?”

“Thứ nhất, tôi không phải là người chủ động khiêu chiến Lục Thiêu!”

 "Thứ hai, là anh ta chọn trúng tôi!”

"Thứ ba, tôi thách đấu thành công thì Luân Hồi tông phải ban thưởng cho tôi mới phải, xin hỏi tôi có tội lỗi gì ở đây?”

Nói đoạn anh lại ngây thơ lắc đầu: “Không lẽ Luân Hồi tông chỉ có chút tài đức này sao?”

Một loạt lý lẽ hợp tình hợp lý! “Tên Dạ Huyền này nói cũng đâu có sai, anh ta phạm tội gì cơ chứ?”

“Còn không phải là do tên Lục Thiêu này tự mình ra vẻ thất bại, nếu Diệp Bắc Minh có tội, vậy Luân Hồi tông đúng là không công bằng!"

Võ giả phía dưới đài cao bắt đầu thảo luận rôm rả, náo động hẳn lên!

Ánh mắt Bảo Kiếm Phong trở nên lạnh băng, hừ lạnh một tiếng: “Nhãi con, chớ mơ tới việc dùng dư luận để uy hiếp lão phu!”

“Lão phu nói cho cậu biết, cậu nghĩ sai rồi! Lục Thiêu kêu cậu lên khiêu chiến, chứ không phải để cậu phế bỏ nó!”

“Loại tâm tư ác độc như cậu căn bản không xứng gia nhập Luân Hồi tông, hôm nay lão phu sẽ cho cậu thấy, cái gì gọi là quyền giải thích cuối cùng nằm ở chỗ tôi đây!”

Bảo Kiếm Phong vừa định ra tay.

“Bảo trưởng lão, ông đúng là đủ phách lối mài”

"Quyền giải thích cuối cùng? Ông có quyền giải thích cuối cùng nào?"

Đột nhiên hai giọng nói như âm vang từ thiên nhiên vọng tới!

Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong Luân Hồi tông.

Vừa đảo mắt nhìn tới đều không kìm được sửng sốt!

Là hai cô gái tuyệt sắc đang thướt tha từ trên trời giáng xuống!