Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4534: Đã có vài người



Lôi Vân Tử quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy nói: “ðẩm Tháp Trấn Ngục đại nhân, kể từ khi thần hồn của ngài rời khỏi, toàn bộ tháp Trấn Ngục đã không còn bất kỳ ràng buộc nào nữa!"

"Những người bảo vệ này tất nhiên sẽ nảy sinh suy nghĩ riêng, bọn họ coi giữ ở đây, lợi dụng sức mạnh của tháp Trấn Ngục để nuốt trọn tinh khí đất trời!”

"Đã có vài người khôi phục được thực lực của đại năng thượng cổ...”

Nói đoạn, Lôi Vân Tử lại lắc đầu cười khổ: "Năm đó ta bị thương quá nặng, tốc độ hồi phục rất chậm”.

“Bị bọn họ đuổi xuống tầng thứ nhất...”

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục lạnh băng: “Cho nên vừa rồi khi chủ nhân của ta tiến vào tháp này!”

“Ngươi muốn giết chết cậu ấy, sau đó chiếm đoạt sức mạnh của cậu ấy?”

"Không dám!"

Lôi Vân Tử vội vàng dập đầu.

Nhưng con người lại điên cuồng chuyển động!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không bình phẩm gì thêm mà lập tức truyền âm cho Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, hỏng bét rồi! Người bảo vệ của tôi tạo phản, chúng ta gặp rắc rối to rồi!”

“Tiểu Tháp, rất nghiêm trọng sao?”

Diệp Bắc Minh nghỉ hoặc.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm trọng đáp: “Tháp này tổng cộng có 108 tầng, mỗi một tầng đều có một người bảo vệ!”

“Thực lực của những kẻ này lúc yếu nhất cũng đã là thượng cổ đại năng!”

“Sau khi thần hồn của tôi rời đi, họ cũng thoát khỏi sức mạnh áp chế, hiện tại đã chiếm giữ lấy tòa tháp này!”

“Cho dù những kẻ này đã bị thương nặng khi tôi bị vỡ vụn năm đó, nhưng trong thời gian vài kỷ nguyên này họ cũng đã khôi phục tới một cảnh giới khủng

bố, có người còn hồi phục được thực lực của đại năng thượng cổi”

“Nếu bây giờ cậu hấp tấp tiến vào các tầng khác, e rằng ngay cả tôi cũng không thể áp chế được họ!”

Nói tới đây.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hơi khựng lại: “Thậm chí nếu bọn họ biết thần hồn của tôi quay trở lại rồi, không khéo còn bắt tay với nhau cắn trả lại tôi nữa”.

Diệp Bắc Minh bị dọa cho nhảy dựng: “Không phải đó chứ?”

“Những đại năng thượng cổ này đều từng là cao thủ hàng đầu trấn giữ một phương thế giới!”

“Lúc đầu sức mạnh của tôi đồi dào, sau khi chủ nhân đánh bại họ đều sẽ thu nạp vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”

“Nói là người bảo vệ, kỳ thực... tòa tháp này giống một nhà tù hơn!” “Nhà tù?"

Diệp Bắc Minh sửng sốt!

Một tòa bảo tháp trấn áp vạn cổ vậy mà lại là một nhà ngục!

Rốt cuộc chủ nhân của tháp Càn Khôn Trấn Ngục là nhân vật lợi hại đến mức nào mới sở hữu thủ đoạn cao cường đến vậy?

"Đúng vậy!"

“Tôi tương đương với cai ngục của toàn bộ nhà tù, mà những cường giả đỉnh cấp kia một khi hoàn toàn lấy lại thực lực!"

“Hậu quả thật không dám tưởng tượng tới!” “Các người chết đi!”

Lôi Vân Tử đột nhiên bốc cháy, chống hai tay xuống đất, lao về phía Diệp Bắc Minh như một viên đại bác!

Sức mạnh đáng sợ của sấm sét quét qua, cả người Diệp Bắc Minh bị hất bay ra ngoài!

Lồng ngực truyền tới một cơn đau nhói! “Phụt...

Anh không kìm được phun ra một ngụm máu! “Rồng, lên!”

Hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu, gầm nhẹ một tiếng, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục liền chém về phía Lôi Vân Tử!

Lôi Vân Tử tiện tay tóm lấy một ngọn thương ngưng tụ từ sấm sét, hung hăng đập về phía kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!

Đỉnh! Một tiếng nổ cực lớn! Diệp Bắc Minh bắn ra ngoài, khóe miệng tê dại!

Hơi thở trên người Lôi Vân Tử đột nhiên dâng cao, lộ ra nụ cười hung tợn: “Ha ha ha, Tháp Trấn Ngục đại nhân à, ngài không được rồi!”

"Nếu biết chủ nhân của ngài yếu đuối như vậy, thì sao vừa rồi bổn tọa còn phải giả vờ hèn nhát như vậy cơ chứ?”