Con ngươi Diệp Bắc Minh co rụt lại.
Phượng tổ Thiên Ma gật đầu: "Thế giới mà cậu đang ở, hoặc là nói thế giới mà chúng ta đang ở này chính là một nhà tù khổng lồ!"
“Tất cả mọi người ở trong nhà tù này cả đời cũng không thể biết được bí mật của thế gian này!"
“Người bình thường trải qua một cuộc đời giống như phận kiến cỏ”. “Cho dù bước lên con đường võ đạo, không ngừng nâng cao cảnh giới, cũng sẽ phát hiện ra rằng thế giới mà mình đang ở không phải là điểm cuối, cho dù
một phần một tỷ người tu võ đột phá tới thế giới hiện tại!”
“Thì khi tiến vào thế giới tiếp theo, lại phát hiện ra rằng bản thân lại phải bắt đầu lại từ đầu!"
Diệp Bắc Minh trợn to hai mắt, ngỡ ngàng nhìn Phượng tổ Thiên Ma! Anh quả thực có loại cảm giác này! Mọi thứ giống như một con con lật đật, hết lớp này tới lớp khác!
Nó là vô cùng vô tận, sau khi anh trở thành người có lực chiến đấu mạnh nhất tại một thế giới!
Thì trên đầu vẫn còn một thế giới càng thêm lớn mạnh!
Khi anh bước vào thế giới tiếp theo, mọi thứ vẫn diễn ra như vậy!
Trái tim Diệp Bắc Minh co thắt lại: “Tiền bối, ý của người là?”
Anh của lúc này tựa hồ đã đã hiểu được bí mật của thế gian này!
Phượng tổ Thiên Ma cười tự giễu: “Có người cố ý làm như vậy là để cho. những người tu võ có tài năng dị bẩm không ngừng theo đuổi và đột phá các tầng cao võ đạo!”
“Thoát khỏi “nhà từ” nhỏ lại rơi vào nhà tù lớn hơn!”
"Khi có người đạt đến ngục tù cuối cùng, thời gian sắp hết thì sẽ sắp xếp Hắc Thủy Tộc tới tiêu diệt!”
“Tất cả bắt đầu lại từ đầu, những kẻ cai trị nhà tù kia liền có thể vĩnh viễn kê cao gối mà ngủ!”
Diệp Bắc Minh vô cùng chấn động. Lí luận mà Phượng tổ Thiên Ma đưa ra thực sự quá kinh người!
Nếu tất cả những điều này là thật, chẳng phải điều đó có nghĩa là anh vẫn luôn trưởng thành trong một nhà tù sao?
"Tiền bối, người đang đùa sao?”
Mí mắt Diệp Bắc Minh giật liên hồi.
Vào lúc này, thế giới quan của anh dường như đã bị bóp nát. Sau đó tập hợp lại!
Phượng tổ Thiên Ma cười đầy thâm ý: “Diệp Bắc Minh, có phải cậu đang dao. động rồi không?”
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trong tay cậu cũng giống như cậu vậy, được một vị cường giả tuyệt thế xây dựng lên!”
“Ông ấy muốn công phá nhà tù này, nhưng đáng tiếc lại thất bại rồi!”
Diệp Bắc Minh nghe vậy thì đổ mồ hôi lạnh như mưa: “Sao người lại biết tháp Càn Khôn Trấn Ngục ở trong tay tôi?”
Phượng tổ Thiên Ma thản nhiên nhìn anh đáp: “Bởi vì năm đó tôi đã cùng Võ Tổ kề vai chiến đấu!”
“Là tôi tận mắt chứng kiến cảnh tháp Càn Khôn Trấn Ngục bị phá hủy!"
“Là tôi tận mắt nhìn thấy đám người theo gót Võ Tổ bỏ mạng, thần hồn của một vài người thì hoàn toàn tan biến!”
“Còn có một số người không muốn chết nên đã tiến vào luân hồi!" “Muốn mượn sức luân hồi để né tránh sự hủy diệt của nước đen, hy vọng một ngày nào đó thức tỉnh trí nhớ xông phá mảnh trời đất này, thoát khỏi nhà tù
này!"
“Tiểu Tháp!”
Diệp Bắc Minh trầm giọng hỏi: “Những lời bà ấy nói đều là thật sao?”
'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kịch liệt rung chuyển, nó nối liền với máu thịt của Diệp Bắc Minh!
Dòng máu của anh cũng bắt đầu sục sôi! “Tôi nhớ ra rồi... nhớ ra tất cả rồi... Võ Tổ... thất bại rồi...”
'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khàn giọng, tâm tình vô cùng suy sụp: “Nhóc con, lời bà ấy nói đều là thật, chủ nhân của tôi thất bại rồi!”