Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4594: Giọng nói của Võ Tổ vẫn chưa dừng lại!



Tại chỗ sâu nhất của nghĩa địa Hỗn Độn, một tấm bia mộ cổ kính lóe lên vài lần, một giọng nói già nua vang lên: “Chúc mừng ngươi Tiểu Tháp, cuối cùng cũng tìm được một chủ nhân thực sự quan tâm đến mình!"

“Âm thanh này là..."

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giật mình!

Phía trên một tấm bia mộ ở nơi sâu nhất của nghĩa địa Hỗn Độn lơ lửng một bóng hình cổ xưa!

Người này vậy mà nhìn giống Diệp Bắc Minh tới 70-80%! “Thứ gì vậy?”

Lão Đấu cau mày hỏi.

Những ông lão khác đang có mặt cũng nghỉ hoặc nhìn sang!

Bóng hình kia cười ngạo nghễ: "Ta là Võ Tổ! Thế giới này là địa bàn của ta, các ngươi cũng dám gây chuyện ở đây?”

Dứt lời.

Võ Tổ lộ ra ý cười: “Tiểu Tháp à, lần trước là do ta có lỗi với ngươi, làm cho. ngươi phải vỡ vụn!”

“Lần này để ta tới bảo vệ ngươi đi!”

Nghe được lời này, lão Đấu phá lên cười: “Võ Tổ? Võ Tổ cái rắm gì! Loài giun dế trong ngục tù cũng dám vỗ ngực tự xưng là Võ Tổ?”

"Ha ha ha! Buồn cười quá mài!”

“Thanh thế cũng khá lớn đó chứ, đáng tiếc, vô dụng thô Lão Tể cùng hàng chục người khác cũng cười rộ theo! Võ Tổ tiến lên một bước, xông ra khỏi nghĩa địa Hỗn Độn! “Khởi đầu sáng thế, đỉnh cao võ đạo!”

“Càn khôn trấn ngục, vạn đạo thần phục!”

“Ta nhân danh Võ Tổ thề rằng mượn dùng số kiếp của tất cả loại võ đạo, tiêu diệt hết thảy những kẻ trái ý ta!”

Khi chữ cuối cùng vang lên! Toàn bộ thế giới rung chuyển!

Trên vùng trời của hết đại lục này đến đại lục khác ngưng tự vô tận số kiếp võ đạo, hóa thành một luồng sức mạnh đáng sợ hòa vào trong cơ thể của Võ Tổi

"Giết!" Võ Tổ vươn tay chỉ tới!

Luồng sức mạnh số kiếp kia rơi thẳng xuống đầu của lão Đấu, bùm' một tiếng nổ tung!

“Lão Đấu!” Những người khác nhìn thấy cảnh này mà choáng váng.

Giống như một nhóm người hiện đại cầm vũ khí nóng nhưng lại bị một người nguyên thủy tay không bóp chết vậy!

"Giết! Giết! Giết..." Võ Tổ liên tiếp chỉ tay!

Số kiếp võ đạo của toàn bộ thế giới không ngừng giáng xuống từ trên trời, chạm vào liền nổi

"Đi! Mau đi! Tên khốn này vậy mà có thể điều động số kiếp của toàn bộ nhà tù số bảy, hắn đang vắt kiệt số kiếp để giết người đó!”, lão Tể bị dọa tới hồn vía lên mây, vội vàng xé rách hư không giống như điên dại lao về phía lối vào của nhà tù số bảy.

Những ông lão khác cũng kinh hồn táng đảm!

Xoay người liền muốn chạy trốn!

"Giết! Giết! Giết..."

Giọng nói của Võ Tổ vẫn chưa dừng lại!

Lão Tể hãi hùng ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy những người bạn của mình

giống như pháo giấy nối tiếp nhau nổ tung, máu tươi nhuộm đỏ cả một khoảng không!

Ông ta sợ đến phát điên “Mình không thể chết, mình không muốn chết mà....”

Cả người lão Tể run lẩy bẩy, cuối cùng cũng lết tới sông Mặc Uyên! Ông ta dứt khoát thả mình nhảy xuống, ngược dòng mà bơi!