Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 47: Thứ thuộc về nhà họ Diệp? (1)



Sau khi nghe William giải thích, Diệp Bắc Minh đã hiểu đại khái về thân phận của thầy Nhị Thập Thất.

“Nếu nói như vậy, chỉ cần có tấm thẻ này, tôi muốn tiêu bao nhiêu tiền đều được”, Diệp Bắc Minh nói.

William ho khan: “Khụ khụ... Thưa quý ông tôn kính, anh suy nghĩ hạn hẹp rồi!”

“Chỉ cần có tấm thẻ này, tất cả tài sản thuộc năm tập đoàn tài chính lớn nhất thế giới đều là của anh”.

“Tất cả tài sản dưới danh nghĩa của bọn họ, cũng đều là của anh!”

“Anh có thể tuỳ ý sử dụng, điều động hơn 80% của cải trên toàn thế giới!”

“Chỉ cần có tấm thẻ này, một câu của anh có thể khiến cho Lang Quốc phá sản!”

“Một câu có thể khiến tổng thống Ưng Quốc đổi người!”

Một câu là làm chiếc ghế tổng thống đổi người!

Nghe có vẻ giống như nằm mơ, nhưng ở thế giới tư bản phương Tây, quả thật có thể làm được!

“Làm cho tổng thống đổi người sao?”

Diệp Bắc Minh tự lẩm bẩm, tay sờ cằm, cảm thấy tựa hồ có chút hứng thú.

William thấy Diệp Bắc Minh đang suy xét, trong ánh mắt hiện lên một tia độc ác, trong lòng cười lạnh một tiếng: “Ranh con, để tao tiễn mày lên đường!'

“Rắc”.

William ấn lên cổ tay.

“Bùm!”

Khói thuốc súng tràn ngập!

Một viên đạn bay ra từ chỗ ngực của hắn ta.

Nhanh như chớp, bay thẳng đến đầu Diệp Bắc Minh!

Đây là một khẩu súng lục bỏ túi!

Giấu ở chỗ ngực của hắn ta, chỉ cần ấn chốt mở ở trên cổ tay, viên đạn sẽ bay ra.

Diệp Bắc Minh cách William chưa đến hai mét, với khoảng cách như vậy, không ai có thể phản ứng lại!

“Ha hả...”

Vào khoảnh khắc nổ súng kia, trên mặt William đã lộ ra nụ cười dữ tợn: “Đi chết đi!”

Nhưng giây tiếp theo, William ngây người, nụ cười cũng hoàn toàn cứng lại!

Cơ thể hắn ta lạnh toát, người giống như là gặp ma vậy, kinh ngạc và sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh!

“Mày... mày rốt cuộc là người hay quỷ?”

William đều bị dọa điên rồi.

Bởi vì viên đạn kia lại bị Diệp Bắc Minh kẹp lấy!



Đúng vậy, anh dùng hai ngón tay kẹp lấy viên đạn!

Tuy rằng, uy lực của súng lục không lớn, nhưng đây chỉ là khoảng cách hai mét!

Diệp Bắc Minh sao có thể phản ứng kịp?

“Mày còn muốn giết tao?”

Diệp Bắc Minh nhếch lên một nụ cười lạnh.

William cả người lạnh như băng, một mùi vị chết chóc tràn đến người hắn ta, hắn ta giống như bị hoá đá, nửa ngồi xổm ở đó, không dám động đậy!

Diệp Bắc Minh từng bước tiến đến!

“NO, NO, NO, NO... Thật xin lỗi, tôi... Tôi là không cẩn thận”, William vội vàng lùi lại.

Hai chân của hắn ta sớm đã bị thương, một trận đau nhức truyền đến, người té ngã trên mặt đất!

“Phải không? Vậy tao cũng không cẩn thận”.

Diệp Bắc Minh cười nhạt, búng tay.

Viên đạn từ khẩu súng lục bay ra khi nãy bây giờ lại có tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi, nó bắn thẳng vào tim William!

“Phịch!”

Thi thể của William ngã xuống đất giống như chó chết, trên mặt vẫn mang biểu cảm kinh hoàng như trước.

“Cô nghe đủ chưa?”

Sau khi giết chết William, Diệp Bắc Minh nhàn nhạt lên tiếng.

Hàn Nguyệt ở bên ngoài phòng không nhịn được mà run lên, cô chiêu của nhà họ Hàn thành phố Trung Hải này có hơi luống cuống đẩy cửa lớn biệt thự nhà họ Chu ra: “Diệp thần y, tôi... tôi... Tôi không cố ý”.

“Chu Nhược Giai bọn họ thế nào rồi?”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng hỏi.

Lúc này, Hàn Nguyệt cảm giác bản thân giống như đối mặt với một vị đế vương, không thể sinh ra chút ý nghĩ phản kháng nào: “Cô ấy ổn, thuộc hạ của tôi đang bảo vệ bọn họ”.

Diệp Bắc Minh gật đầu, nói: “Chuyện vừa rồi, tôi không hy vọng có người thứ ba biết, cô hiểu ý tôi chứ?”

“Tôi hiểu!”

Hàn Nguyệt liên tục gật đầu.

Trong lòng sớm đã nổi lên sóng to gió lớn.

Đám người ngoại quốc này thế mà là người của tập đoàn tài chính siêu cấp nước ngoài.

Mà Diệp Bắc Minh có thể tay không bắt được viên đạn ở khoảng cách gần như thế, hơn nữa anh còn có thể phản sát William, việc này càng làm cho Hàn Nguyệt kinh ngạc!

“Được, xử lý sạch sẽ chỗ này”.

Diệp Bắc Minh bỏ lại một câu, xoay người ra khỏi biệt thự nhà họ Chu.



Đối với người thông minh, anh không cần nói lời vô nghĩa.

Đợi Diệp Bắc Minh rời đi, Hàn Nguyệt đã đổ mồ hôi ướt cả người.

Trong khoảnh khắc vừa rồi, cô ta có một loại ảo giác, chỉ cần nói sai một câu, Diệp Bắc Minh có thể sẽ giết cô ta…

Dù cho cô ta có là cô cả nhà họ Diệp!

Sau khi ra khỏi biệt thự nhà họ Chu, Diệp Bắc Minh gặp một nhà ba người Chu Nhược Giai.

Chu Nhược Giai bị dọa sợ, nhìn thấy Diệp Bắc Minh an toàn trở về, lập tức nhào vào lòng anh.

“Anh Bắc Minh”.

Thân thể Chu Nhược Giai không ngừng phát run.

Diệp Bắc Minh mỉm cười, ôm Chu Nhược Giai vào lòng, vỗ nhẹ lên vai cô, mỉm cười nói: “Đã không sao rồi, mọi người vẫn nên đến nhà anh ở đi, nơi này không được an toàn”.

“Nhà anh?”

Mọi người nhà họ Chu ngẩn người.

Nhà của Diệp Bắc Minh không phải sớm đã bị bỏ hoang rồi sao?

Nhưng sau khi ba người nhà họ Chu đến nơi, phủ của vua Giang Nam lúc trước, hiện giờ là phủ của nhà họ Diệp thì liền ngây người ngay tại chỗ.

Chu Thiên Hạo mang vẻ mặt kích động: “Bắc Minh, phủ của vua Giang Nam, hiện tại là của cháu?”

“Đúng vậy, chú Chu, về sau mọi người cứ ở đây đi”, Diệp Bắc Minh mỉm cười.

Thập sư tỷ đã phái mấy vị cao thủ cấp Thiên và một vị Tông Sư võ đạo ẩn nấp trong phủ nhà họ Diệp.

Ba người nhà Chu Nhược Giai ở đây, coi như tương đối an toàn.

Anh cần điều tra nguyên nhân cái chết của bố mẹ, không thể lần nào cũng có thể trở về đúng lúc!

Bởi vì ba người nhà họ Chu đã bị sợ hãi, Diệp Bắc Minh bảo bọn họ đi nghỉ ngơi trước.

Những căn phòng trong phủ nhà họ Diệp, tùy ý bọn họ lựa chọn.

...

“Thần y Diệp!”

Nửa giờ sau, Hàn Nguyệt đến nhà thăm hỏi.

Cô ta đã xử lý xong tất cả thi thể trong biệt thự nhà họ Chu.

Những người đó đều là tinh anh của gia tộc Rothschild.

Nếu là ở nước ngoài, đây là một chuyện phiền phức lại khó giải quyết.

Nhưng nó lại xảy ra ở trong Long Quốc!

Các tập đoàn tài chính đứng đầu của nước ngoài vẫn không thể nhúng tay vào.

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu, nói: “Cô làm việc khá năng suất, coi như tôi nợ cô một ân tình”.