Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4710: Trong mắt Bất Hủ Thương tràn ngập lửa giận!



Đối mặt với sự khích bác của Bất Hủ Thương, Diệp Bắc Minh đã bình tĩnh lại, bày ra biểu cảm cười như không cười, nói:

“Việc tôi có dũng khí hay không thì toàn bộ người của Nguyên Thủy Chân Giới đều biết!”

"Rốt cuộc tôi vẫn là người đã cướp đi Côn Ngô Mật Phi trên chính hôn lễ của tộc Bất Hủ các người!”

"Ngược lại là tộc Bất Hủ các ông, được mệnh danh là hậu duệ đế huyết, khi người phụ nữ của mình bị cướp đi chỉ có thể đứng ở chỗ này gào thét bất lực?"

“Mày!

Trong mắt Bất Hủ Thương tràn ngập lửa giận!

Diệp Bắc Minh bổ sung một câu: “Thế nào? Hậu duệ đế huyết cũng sợ hãi trước quy tắc của thành Hồng Hoang sao?”

“Không dám ra tay giết tôi à? Đến đây khiêu khích tôi? Các người cũng sợ chết à?”

“Hậu duệ đế huyết cũng chỉ là những kẻ hèn nhát mà thôi!”

'Từng câu châm chọc của Diệp Bắc Minh như đâm xuyên qua tim đám người tộc Bất Hủ!

“Mày! Phụt...”

Bất Hủ Thương không kìm nổi cơn sôi máu mà phun ra một ngụm máu tươi!

Mọi người ở tầng một của quán trọ đều choáng váng!

Thằng nhóc này điên rồi sao?

Vậy mà dám thách thức người tộc Bất Hủ như vậy!

“Diệp Bắc Minh, thằng khốn kiếp này mày muốn chết!”

Gân xanh trên trán Bất Hủ Vấn Thiên giật giật, nổi cơn tam bành!

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Dáng vẻ gào thét vô dụng này của mày thực sự rất đáng yêu đói”

“Thứ rác rưởi núp dưới háng cha mình như mày, Diệp Bắc Minh tao chỉ cần một tay cũng giết được cả trăm tên!”

Bất Hủ Vấn Thiên đã hoàn toàn rơi vào điên dại! “Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!!!”

“Diệp Bắc Minh, tao phải giết chết mày!”

Bất Hủ Vấn Thiên đang chuẩn bị hành động.

“Bất Hủ Hàn, còn ngây ra đó làm gì? Mau ngăn cản Thiên Nhi lại!" Bất Hủ Thương quát lên.

Bất Hủ Hàn đang đứng trong đám người quyết đoán ra tay!

Một luồng sức mạnh cực lớn bao phủ lấy Bất Hủ Vấn Thiên!

“Thả tôi ra, Bất Hủ Hàn, ông con mẹ nó mau thả tôi ra!”

“Ông đây phải giết chết tên khốn nạn này, mẹ kiếp! Chết tiệt! Chết tiệt!!!"

Vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn, gần như bị chọc tức chết!

Người phụ nữ mà mình canh chừng suốt 1,8 tỷ năm nay lại bị một tên khốn cướp mất, nghĩ cũng biết loại oán hận cùng thống khổ này căn bản không phải một hai câu có thể nói rõ được!

Vẻ mặt Bất Hủ Hàn đầy khó xử: “Công tử, xin lỗi!”

Bất luận Bất Hủ Vấn Thiên giấy giụa thế nào cũng không thể thoát ra nổi!

Sắc mặt Côn Ngô Thái Sơn khó coi tới cực điểm, vô cùng xấu hổ nói: “Bất Hủ huynh, xin lỗi...”

“Ai là Bất Hủ huynh của ông? Côn Ngô Thái Sơn, ông cũng xứng sao?” Bất Hủ Thương không chút nể mặt đáp trả lại.

Giọng nói lạnh lùng của Lam Nguyệt Nhã vang lên: “Côn Ngô Thái Sơn, tôi chỉ có một yêu cầu!”

“Để Côn Ngô Mật Phi thừa nhận bản thân là con dâu của tộc Bất Hủ, sau đó, con trai tôi sẽ ký giấy bỏ cô ta!”

“Từ nay trở đi, con khốn này không còn bất kỳ quan hệ gì với tộc Bất Hủ nữa!"

“Nhìn việc tốt mà mày làm ra xem!”

Côn Ngô Thái Sơn bước tới, cực kỳ phẫn nộ giơ tay muốn tát xuống mặt Côn Ngô Mật Phi!

chap!

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website