Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4717: Sau đó tất cả yên lặng!



Các tu võ giả xung quanh bàn luận văng cả nước miếng, và không ngừng hít khí lạnh.

Cả đám kích động run cả người! Hai mắt đầy hăng say, hơn nữa còn có ghen tị, kích động, rung động! "Mau trở về bẩm báo cho gia tộc, một cơ thể Hỗn Độn đã ra đời!"

"Trong tay Diệp Bắc Minh có còn viên đá mẹ Hỗn Độn nào khác không nhỉ? Cả máu Hỗn Độn nữa?"

"Trên người Côn Ngô Mật Phi đang chảy dòng máu Hỗn Độn đấy còn gì? Trong tay cậu ta có còn đá mẹ Hỗn Độn không mới là điều quan trọng nhất!" Trong chỗ kín đáo, mấy lão giả nói nhỏ.

Ánh mắt nhìn về phía Diệp Bắc Minh chăm chú vô cùng!

'Tố Vấn ngây người đứng yên tại chỗ, đầu óc trống rồng!

Một lúc sau.

Cô ta chợt phản ứng lại, rồi chạy nhanh đến đế cung Hồng Hoang!

Một cơ thể Hỗn Độn xuất thế, toàn bộ chân giới nguyên sơ sắp điên cưồng rồi!

Trên đài Luân Hồi.

Một cơ thể hoàn mỹ đi ra từ trong khí Hỗn Độn!

May mà Diệp Bắc Minh đã phong tỏa vùng luân hồi, khí Hỗn Độn cũng bao phủ toàn bộ đài Luân Hồi. Không thì hình ảnh này sẽ làm người ta chảy máu mũi mất, không cho người bên ngoài nhìn thấy, nhưng để cho trăm vị sư phụ nhìn thấy rồi!

"Tiểu Minh Minh, chị có đẹp không?"

Côn Ngô Mật Phi cười tươi, ánh mắt tràn ngập tình yêu.

Diệp Bắc Minh nhắc nhở một câu: "Mau mặc quần áo vào!"

Anh giơ tay lên, ném một bộ quần áo của mình qua.

"Chị không mặc!"

Côn Ngô Mật Phi cười tà, cô ấy tiến lên nắm cằm Diệp Bắc Minh: "Chị tái tạo lại cơ thể, mọi thứ đều được tái tạo lại ý!"

"Có muốn thử một chút không?"

"Bên ngoài còn có rất nhiều người kia kìa, hơn nữa trăm vị sư phụ của em..." Diệp Bắc Minh còn chưa nói xong.

Côn Ngô Mật Phi đã nhào luôn vào người anh rồi nở nụ cười xấu xa: "Trăm vị sư phụ gì cơ? Tiểu Minh Minh, em nói gì chị không hiểu?"

"Chị mặc kệ, em là người của chị!"

Xung quanh đài Luân Hồi, hơn trăm bia mộ sáng lập lòe. "Đù! Tên nhóc này chẳng biết chọn địa điểm gì cả!"

"Mọi người phong bế năm giác quan lại, đừng nghe nữa..." Vùi! Vù! Vù...

Hơn một trăm bia mộ đều rung rung một chút!