Trong lòng dâng lên một cỗ hàn ý!
"Sư phụ, những gì con nói đều là thật!"
"Thằng đó tên là Diệp Bắc Minh, trong tay anh ta có mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn, anh ta vốn đã bị thương nặng, đáng lẽ ra phải chết chắc rồi cơ! Nhưng đột nhiên anh ta lại chạy về, kỳ lạ là thực lực của anh ta tăng lên gấp mấy chục lần!"
Bất Hủ Bất Bại cắn răng.
"Cái gì?"
"Mẫu thạch Hỗn Độn?”
"Máu Hỗn Độn!"
Trong lòng lão giả dâng lên sóng to gió lớn!
Ông kích động đứng lên, bay đến trước người Bất Hủ Bất Bại!
Nếu mà có người ở đây, chắc chắn sẽ bị giật mình.
Từ phần eo trở xuống của lão giả, hoàn toàn biến mất.
Chỉ còn có nửa thân trên trôi nổi trong không trung.
"Đồ nhi, rốt cuộc chuyện là thế nào? Những gì con nói là thật sao? Tên nhóc mà con bảo, trong tay cậu ta có mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn thật hả?" Lão giả kích động hỏi.
"Sư phụ, những gì con nói chính xác trăm phần trăm!"
Bất Hủ Bất Bại gật đầu.
Giải thích xong mọi việc!
"Tốt, tốt quá rồi!"
Lão giả mặt đỏ tía tai vì kích động: "Lão phu tìm kiếm cả đời, gần như đã từ bỏi"
"Không ngờ vật này lại có thật! Đồ nhi ngoan, nói cho vi sư biết, tên nhóc mà con bảo tên là gì?"
"Anh ta tên là Diệp Bắc Minh!"
Suốt hai canh giờ, Diệp Bắc Minh gần như đã lục hết mọi thứ trong tổ điện!
Thậm chí, đến cả tượng của Bất Hủ Đại Đế, anh cũng dùng thần hồn để thăm dò!
Vấn không có tin tức của Đế Thi và Bất Hủ Đế Kim. Phanh! Cửa điện bị đẩy ra.
Bất Hủ Lộng Nguyệt đi vào đầu tiên, trông thấy Diệp Bắc Minh trong điện, cô ta hơi sửng sốt!
Dụi mắt, xác định mình không nằm mơi Sau khi ngẩn người mấy giây!
Bóng dáng thứ hai đi vào.
"Vết thương trên người anh đã khỏi hết rồi! Hơn nữa, tôi cảm giác anh của hiện giờ giống như một con rồng khổng lồ đang ngủ đông dưới vực sâu!"
Bất Hủ Trục Nhật trầm mặt: "Diệp Bắc Minh, mấy hôm nay anh đã trải qua những gì vậy? Tôi cũng không nhìn thấu anh nữa."
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt đáp: "Anh không nhìn thấu tôi, chẳng phải rất bình thường à?"
"Anh..."