Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4902: Trước mắt là tâng bốn!



Vạn Đỉnh Thiên nhíu mày, sau đó lắc đầu đầy chắc chắn: "Tình cờ ư? Không thể nào! Chắc chắn có người sắp xếp riêng cho cậu!"

"Nhóc con, tôi hỏi cậu, phép tắc Luân Hồi của cậu đã tu luyện đến tầng mấy rồi?"

"Trước mắt là tâng bốn!"

"Tâng bốn à?"

Ánh mắt Vạn Đỉnh Thiên hơi là lạ: "Có phải cậu gặp tình huống dị thường gì đúng không? Ví dụ như, trong đầu có giọng nói kỳ lạ gì đấy?"

Diệp Bắc Minh cả kinh, anh ngạc nhiên nhìn Vạn Đỉnh Thiên: "Tiền bối, ông biết gì à?"

Vạn Đỉnh Thiên nhìn Lâm Nhất, suy nghĩ một lát, ngưng trọng nói: "Tổ tiên của Vạn Y Gốc tôi từng gặp một người bệnh!"

"Bọn họ tu luyện Phép tắc Luân Hồi, sau tầng bốn, trong đầu họ sẽ xuất hiện một số thanh âm kỳ quái!"

"Thanh âm này, cứ như tâm ma vậy, liên tục dày vò bọn họ."

Nói tới đây.

Vạn Đỉnh Thiên dừng lại một lát, nhìn sâu nhìn mắt Diệp Bắc Minh: "Thanh âm này hoàn toàn không phải tâm ma gì, mà là người ở một thời không khác!"

Trái tim Diệp Bắc Minh co rút.

Quả nhiên!

Không khác lời Dao Trì nói là mấy!

Người ở một thời không khác, vận dụng lực lượng của phép tắc Luân Hồi, giao lưu với anh!

"Tiền bối, sau này thì sao?"

Vạn Đỉnh Thiên lắc đầu: "Sau này, những người tu luyện Phép tắc Luân Hồi đều chết cả rồi!"

"Phần lớn họ đều bị điên trước khi chết, cuối cùng tự sát!" Diệp Bắc Minh nhíu mày. "Chẳng lẽ là người ở một thời không khác ư?"

"Lão phu không biết, trong Thiên Y Thư có ghi chép, cậu tự xem đi!" Vạn Đỉnh Thiên lắc đầu, tỏ ý mình biết không nhiều.

Chẳng qua bởi vì Phép tắc Luân Hồi đặc biệt, làm cho các đời tổ tiên Vạn Y Cốc đều bó tay chịu thua!

Nên ông ta mới nhớ đến chuyện này! Diệp Bắc Minh đưa tay ra, Thiên Y Thư xuất hiện trong lòng bàn. Giở ra đọc, mỗi trang sách ngọc đều mỏng như cánh ve!

Quyển một: Hầu như toàn là lý thuyết nền tảng, Diệp Bắc Minh nhanh chóng lật xem qua.

"Thảo nào được gọi là Thiên Y Thuật, những lý luận này quá tiên tiến! Trong đó còn có một bộ Ngân Châm chỉ thuật, lại còn chứa cả Qủy môn thập tam châm, hơn nữa còn siêu việt hơn thập tam châm!"

Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng lên.

"Qủy môn thập tam châm?”

Vạn Đỉnh Thiên hơi ngạc nhiên: "Nhóc con, cậu cũng hiểu y thuật à?"

"Hiểu sơ?"

"Ø? Nhóc con, hiểu số kiến thức y học này thì ít nhất cậu có thể xưng là thần y được rồi!" Biểu cảm của Vạn Đỉnh Thiên rất đặc sắc.

Diệp Bắc Minh nói: "Ban đầu tôi cũng là một thầy thuốc." "Chỉ có điều, về sau không còn cơ hội cứu người nữa thôi."

Vạn Đỉnh Thiên lắc đầu: "Thầy thuốc không thể tự chữa bệnh, đến cái cảnh giới như của tôi, tôi cũng không còn hứng thú với việc cứu người nữa!"

"Tôi vốn nghĩ, để cậu giữ cuốn Thiên Y Thư này, rồi tìm cơ hội truyền lại cho đời saul"