Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4918: Ông ta vung tay lên!



Nhìn chằm chằm Hoang Cửu Dương với vẻ mặt giận dữ, trên khuôn mặt già nua đầy tức giận: "Hoang Cửu Dương, ông làm cái gì vậy? Tại sao lại mang người tu luyện phép tắc Luân Hồi tới đây!"

Hoang Cửu Dương đứng đó, mồ hôi rơi như mưa!

"Lão tổ, phép tắc Luân Hồi có hơi kỳ quái, nhưng không đến nỗi đáng sợ như vậy đó chứ?"

"Ông thì biết cái gì!"

Cổ Chung Thư tức giận mắng: "Phép tắc Luân Hồi đi ngược lại thiên đạo. luân hồi, nếu bất kỳ ai có liên quan đến nó thì những người xung quanh họ nhất định sẽ gặp xui xẻo!"

Sắc mặt Diệp Bắc Minh âm trầm, ánh mắt dao động.

"Tiền bối, ngài biết gì sao? Xin hãy nói cho tôi biết sự thật!"

Tiến một bước về phía trước!

Cổ Chung Thư hừ lạnh một tiếng: "Nhóc con, tôi tin rằng cậu đã biết một số việc, nếu không cậu cũng sẽ không có phản ứng này!"

"Những người xung quanh cậu, đặc biệt là những người thân thiết với cậu, đã gặp xui xẻo rồi đúng không?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Thành thật mà nói với tiền bối, đúng vậy!"

Anh luôn tin rằng sự xui xẻo mà những người xung quanh phải gánh chịu có liên quan đến vận may của chính anh.

Nhưng nghe Cổ Chung Thư nói, xem ra cũng có liên quan đến phép tắc Luân Hồi?

Cổ Chung Thư nói: "Phép tắc Luân Hồi rất kỳ quái, ở thời kỳ thượng cổ vẫn có rất nhiều người tu luyện."

"Phép tắc này cực kỳ mạnh mế, sau khi triệu hồi đạo đài Luân Hồi thì có thể sống lại vô hạn trong phạm vi của đạo đài Luân Hồi!"

"Gần như bất khả chiến bại khi đối phó những người tu võ cùng cấp!"

"Nhưng luân hồi dù sao cũng là trái với thiên đạo, theo thời gian, một số người tu võ tu luyện phép tắc Luân Hồi đã phải chịu phản ứng ngược! Những người xung quanh họ lần lượt gặp xui xẻo, có người muốn từ bỏ phép tắc Luân Hồi, thậm chí còn tự hủy bỏ công pháp của mình!”

Nói tới đây, Cổ Chung Thư tạm dừng một chút.

Ông ta cười lạnh, nói: "Ha ha, thật đáng tiếc! Cho dù có tự hủy bỏ công pháp của mình, cũng không thể ngăn cản vận rủi!"

"Đây là con đường không thể quay lại, theo thời gian, không còn ai tu luyện phép tắc Luân Hồi nữa."

"Một số chủng tộc thậm chí còn coi phép tắc Luân Hồi là một lĩnh vực cấm kyt"

Nói xong, ông ta liếc nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt kỳ lạ: "Đáng tiếc, Hỗn Độn Đế Thể lại tu luyện phép tắc Luân Hồi!"

"E là cậu sẽ chết trên đường, không thể trưởng thành được!"

Nghe Gổ Chung Thư nói xong, ánh mắt của Diệp Bắc Minh cực kỳ kiên định, lắc đầu nói: "Tôi không tin, chỉ là một phép tắc!”

"Lại có thể hoàn toàn ảnh hưởng đến tôi! Tôi không chấp nhận vận mệnh, cũng không cho rằng phép tắc Luân Hồi là nguồn gốc của vận rủi!"

"Tùy cậu!"

Cổ Chung Thư cũng lười giải thích.

Hai ông lão và một bà lão còn lại cũng không ngừng nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt đáng tiếc!

Hoang Cửu Dương bước tới và nói: "Diệp công tử, ngài cũng nhìn thấy rồi đó, mời?"

Diệp Bắc Minh cau mày, quay đầu nhìn chuông Hồng Hoang, xoay người rời đi.

Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, Côn Ngô cô nương đã xảy ra chuyện rồi!"