Ba chữ ngắn ngủi khiến thời gian ở thương hội nhà họ Ngô như dừng lại.
Giọng của Diệp Bắc Minh giống như lá bùa đòi mạng của tử thần!
Người tiếp theo?
Trong lòng mọi người cùng nảy ra một suy nghĩ hoang đường.
Người nào ra tay tiếp theo, thì người đó chết chắc!
Khuôn mặt của Bách Hiểu Sinh đỏ bừng, vừa ghi chép vừa lớn tiếng hô: “Sát thần Diệp Bắc Phong một đấu một với tám võ thần, đã chém hai người trong đó”.
“Sáu võ thần còn lại, không ai dám đáp lời!”
“Hỗn xược!”
Bỗng nhiên, một ông lão luộm thuộm quát một tiếng: “Bách Hiểu Sinh, cậu dám viết như vậy, Bá Đao tôi giết cậu đầu tiên!”
Ông ta trực tiếp rút trường đao, sắc mặt dữ tợn: “Viết cho tôi, Bá Đao chém Diệp Bắc Phong, từ nay thế giới không còn sát thần!”
Vừa dứt lời.
Ầm!
Bá Đao vừa chém đao ra, khí thế như cầu vồng!
Điên cuồng giết về phía Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, đế chủ Thanh Long và Bách Dặm Nhất Kiếm đã đánh giá thấp mày, Bá Đao tao thì không!”
“Côn Luân Hư này, có Bá Đao tao tức là có ông trời!”
Đao khí khủng bố tấn công đến, sóng khí cường mạnh khiến cả kình phong trong hương hội nhà họ Ngô kêu gào thét!
Những người đứng xem gần đó đều đau rát bên má, không ngừng lùi lại.
Diệp Bắc Minh nhả ra một chữ: “Giết!”
Sấm sét ầm ầm, một đường kiếm khí màu máu nghiền áp đến!
Liền sau đó.
Đao khí của Bá Đao lập tức tan vỡ, tiêu tan tại chỗ!
Kiến khí màu máu giáng xuống, khóa chặt Bá Đao!
Tất cả xảy ra quá nhanh!
Trong tích tắc.
Bá Đao cảm nhận được một luồng ý chết chốc băng lạnh: ‘Cuối cùng mình cũng biết tại sao đế chủ Thanh Long và Bách Dặm Nhất Kiếm lại thua rồi!’
‘Đó là kiếm ý, kiếm ý thật khủng bố!’
‘Làm sao có thể? Tên nhóc này làm sao có thể lĩnh ngộ được kiếm ý vô thượng?’
Bá Đao há to cái miệng muốn hét lên.
Nhưng không thể phát ra âm thanh.
Ông ta muốn bỏ chạy!
Cơ thể cứng đờ, giống như bị thi triển định thân chú.
Không thể nhúc nhích!
Chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí giáng xuống!
Đó là uy lực của Long Đế Quyết, có thể khiến các võ giả khác run sợ, cơ thể không thể phản kháng.
Kiếm Chủ Kinh Thiên quát lớn một tiếng: “Bá Đao, ông đang làm gì thế hả? Mau tránh đi!”
Bá Đao vẫn đứng im.
Thấy kiếm khí sắp rơi xuống!
“Đáng chết!”
Trong tích tắc, Kiếm Chủ Kinh Thiên bước ra một bước, tóm lấy bả vai của Bá Đao!
Soạt!
Nhanh chóng né tránh!
Phụt!
Nhưng vẫn muộn một bước, một cánh tay của Bá Đao bị chém đứt, hóa thành sương máu!
“A!”
Bá Đao kêu thảm, trán toát mồ hôi hột to như hạt đậu: “Tay của tôi, tay của tôi!”
Kiếm Chủ Kinh Thiên cau mày, lạnh giọng quát: “Bá Đao, tôi đã nhắc nhở ông rồi!”
“Tại sao ông còn muốn tự ra tay?”
“Kẻ này rất quỷ dị, tuy tu vi của hắn mới chỉ là võ tôn trung kỳ, nhưng có thể đột nhiên bùng phát ra sức mạnh đủ để giết võ thần!”
“Hắn đang giả làm heo ăn thịt hổ!”
Kiếm Chủ Kinh Thiên vừa nhìn là nhận ra bản chất.
Bá Đao bình tĩnh lại, trong đôi mắt đầy tia máu, nhìn Diệp Bắc Minh giống như nhìn người chết: “Súc sinh! Mối thù mất một cánh tay, tao sẽ đòi mày trả lại gấp trăm lần!”
Kiếm Chủ Kinh Thiên trực tiếp lên tiếng: “Đừng phí lời với hắn, cùng ra tay giết kẻ này đi!”
Ầm!
Ông ta trực tiếp ra tay, lấy ra một thanh bảo kiểm từ trong chiếc nhẫn trữ vật, chém về phía Diệp Bắc Minh.
“Giết!”
Tốc độ của Tiền Vạn Sát rất nhanh, giống như một con vượn, tay cầm một thanh trường kiếm màu đỏ máu xông đến.
Bạch Mi đạo nhân khẽ quát một tiếng: “Phối hợp với Kiếm Chủ Kinh Thiên giết Diệp Bắc Phong!”
Trần Nhất Chỉ giơ tay, từ đầu ngón tay bắn ra một đường khí kình khủng bố!
Còn khủng bố hơn đạn xuyên thép bay về phía Diệp Bắc Minh!
Phương Vạn Địch dậm chân, nhảy vụt lên cao, lấy ra chùy phá thiên từ trong chiếc nhẫn trữ vật, đập về đầu của Diệp Bắc Minh!
“Súc sinh, sáu võ thần bọn tao cùng ra tay, xem mày chết thế nào!”
Bá Đao gào lên một tiếng.
Tay phải của ông ta bị phế, bây giờ chỉ có thể dùng tay trái cầm đao xông đến!
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử của mọi người co lại!
Ngô Khinh Diên hô một tiếng theo bản năng: “Cậu Diệp, cẩn thận!”
Đôi mắt già nua của Ngô Trác Viễn nghiêm lại, có thể nhỏ ra máu.
Ông ta xông đến trước Ngô Khinh Diên, tát một cái khiến cô ta ngã xuống đất: “Đê tiện, mày đang nhắc nhở ai thế hả?”
Phập!
Dẫm chân lên chân của Ngô Khinh Diên.
“Rắc” một tiếng giòn tan.
Chân của Ngô Khinh Diên bị gãy rạn.
Ngô Trác Viễn quát lớn: “Cầu xin tha đi, sau đó trù ẻo Diệp Bắc Phong!”
“Ư!”
Ngô Khinh Diên đau đến cắn chặt răng, cũng không thốt một câu xin tha.
Càng không thể nào trù ẻo Diệp Bắc Phong!
Ngô Trác Viễn giống như phát điên: “Không nói hả? Vậy mà mày lại không nói?”
“Mẹ kiếp, thật đê hèn, sao nhà họ Ngô lại có loại đê tiện như mày!”