Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4944: Nếu anh quỳ xuống dập đầu



"Cậu!"

Lúc này, Diệp Mặc mới phản ứng kịp.

Những người đang có mặt tại hiện trường đều sửng sốt! "Tên nhóc này khá lắm, cũng thông minh đấy!

Thanh niên câu cá nheo mắt nhìn.

Diệp Bắc Minh nói: "Gia chủ, vừa nấy có phải Diệp Thiên chế nhạo tôi hay không, không cần tôi giải thích nữa chứ?”

Diệp Tinh Khung nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt tán thưởng: "Cậu muốn xử lý cậu ta thế nào?”

Mặt Diệp Thiên trắng bệch, môi run run!

Anh ta hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn Thánh tử Diệp Mặc!

Diệp Mặc mặt mày sa sẩm, hiển nhiên Diệp Mặc đã từ bỏ anh ta rồi!

"Tiêu đời rồi, sớm biết tên này đáng sợ như thế, có chết tôi cũng không đắc tội cậu ta! Làm sao bây giờ? Thánh tử đã từ bỏ mình rồi, mình không muốn chết đâu...

Diệp Thiên run lẩy bẩy.

Anh ta quay sang nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ van xin!

"Nếu anh quỳ xuống dập đầu..."

Diệp Bắc Minh vừa mở miệng.

Bụp!

Diệp Thiên đã quỳ xuống, điên cuồng dập đầu!

Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!

Đầu đập xuống bậc thang, tiếng vang vọng khắp đại điện!

Diệp Bắc Minh nói nốt nửa câu sau: "Qùy xuống dập đầu, tôi cũng không tha cho anh đâu!"

"Cậu nói cái gì?" Diệp Thiên cứng đờ người. Cái đầu vì dập đầu mà chảy đầy máu!

Nghe thấy lời Diệp Bắc Minh nói, khuôn mặt anh ta trở nên vặn vẹo: "Cậu chơi tôi à?"

"Loại phế vật như anh, cũng xứng để tôi chơi à?"

Diệp Bắc Minh tung ra một cước, kình khí Hỗn Độn đập thẳng vào ngực Diệp Thiên ngay trước mặt mọi người!

"Cậu muốn giết tôi ư? Mơ đi!" Diệp Thiên hét lên! Anh ta dồn hết sức để đỡ đòn, nhưng căn bản không đỡ được!

Huyết vụ bùng lên, chết hẳn!

Diệp Mặc bất ngờ nhìn cảnh này, trong lòng dâng lên một cỗ hàn ý, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Diệp Bắc Minh!

'Trên bậc thang thứ 99, thanh niên câu cá nhíu mày: 'Giết người trong đại điện, dù Diệp Thiên có sai, tên nhóc này cũng quá đáng rồi!'

'Để xem gia chủ sẽ xử lý thế nào!"

Diệp Quỳnh nhíu mày.

Diệp Bắc Minh bộc lộ tài năng quá lộ liễu, tuyệt đối không phải là chuyện tốt! Giây tiếp theo.

Diệp Tinh Khung nói: "Diệp Thiên bất kính với bề trên, phán tử hình!"

"Nếu đã bị xử tử ngay tại chỗ, vậy chuyện này kết thúc tại đây!"

Mọi người sững sờ.

Vậy là xong hả?

Ánh mắt mọi người lóe lên, ý của gia chủ rõ ràng là hướng về phía Diệp Bắc Minh!

"Hửm?"

Diệp Quỳnh rất bất ngờ.

Diệp Mặc nhíu mày!

"Diệp Bắc Minh, cậu ngồi xuống đi!"

Diệp Tinh Khung chỉ vào bàn trống ở bậc thang thứ 99!

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Gia chủ, tôi không thích cái vị trí này!"

Diệp Tinh Khung khẽ nhíu mày, nhưng vẫn hỏi: "Thế cậu thích chỗ nào?” Diệp Bắc Minh chắp tay sau lưng, bước từng bước lên bậc thang!

Các thành viên nhà họ Diệp trong đại sảnh cả kinh: "Lẽ nào tên nhóc này..."

Cũng trong lúc đó, Diệp Bắc Minh đã đi đến bậc thang thứ 99, anh không dừng lại mà đi thẳng lên bậc thang thứ 100, đến trước mặt Diệp Mặc!

"Quả nhiên!" Mọi người nhà họ Diệp trợn tròn mắt! Diệp Quỳnh căng cả da đầu, hô hấp cũng suýt thì ngừng lại.

Khóe miệng Diệp Bắc Minh tràn ngập vẻ khinh thường, lạnh lùng, lãnh đạm: "Vị trí thánh tử nhà họ Diệp, có vẻ cũng không tệ!"

"Chỗ này, tôi muốn rồi!"

"Anh, cút ra!"

Ba câu ngắn ngửi!

Nhưng lại vang dội ngang sấm sét giữa trời quang!

Đù mét

Đại điện nhà họ Diệp im lặng đến đáng sợ, thời gian như dừng lại!

Trong đại điện, bề ngoài thì yên ổn, trên thực tế trong lòng mỗi người đã dậy sóng ầm ầm rồi!

"Cậu... cậu ta nói cái gì cơ?' Thanh niên câu cá trợn tròn mắt. Ngay cả anh ta cũng ngây người.