“Ngoại trừ nhà họ Bạch tôi, tuyệt đối không cho phép có người trở thành chủ của Côn Luân Hư!”
Một luồng sát khí khủng bố bao trùm cả hội trường phòng họp.
Giống như một vị sát thần giáng xuống!
Đột nhiên.
Một giọng nói già nua vang lên: “Kẻ may mắn đó, chắc không phải là Diệp Bắc Phong chứ?”
Trong tích tắc.
Trong cả phòng họp, rơi vào trong tĩnh lặng!
Kẻ may mắn chính là Diệp Bắc Phong?
Đùa gì vậy?
Nếu đúng là như vậy, thì quả là trò đùa to lớn!
Tuyệt đối không thể nào!
Bạch Kiều Sở cười lạnh lùng lắc đầu: “Người này không thể nào là kẻ may mắn!”
“Xem ra các ông đúng là bị dọa sợ rồi, lúc về tôi sẽ dành thời gian giết sát thần này, tránh để các ông kinh sợ!”
…
Cung Tuyết Thần.
Khắp xung quanh đều là màu hồng.
Khuôn mặt Tiêu Dung Phi tái nhợt, thương thích trên người cô ta đã đỡ hơn, đang trong quá trình hồi phục.
Phập!
Đột nhiên, cửa phòng được đẩy mở.
Một cô gái xinh đẹp xông vào: “Chị, tin tức kinh thiên động địa đây!”
Cô gái này có chín phần giống với Tiêu Dung Phi.
Chính là em gái của Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi.
Hai chị em hoa khôi của cung Tuyết Thần!
Cô chị thanh cao lạnh lùng, cô em hoạt bát đáng yêu.
Tiêu Dung Phi thở dài một tiếng, bất lực dí lên trán của em gái: “Em ấy à, đã lớn từng này rồi, sao còn hấp tấp thế hả?”
Tiêu Nhã Phi mở to đôi mắt: “Chị, nhưng tin tức này thực sự khiến người ta không thể bình tĩnh!”
“Thông tin gì?”
Tiêu Dung Phi không để tâm.
Tiện tay bưng một chén trà nhấp một ngụm.
Tiêu Nhã Phi vội vàng nói: “Chị, chẳng phải chị bị người của nhà họ Võ truy giết sao?”
“Giữa đường được tiểu sư đệ của chị Như Khanh cứu, chị còn nói với em, tiểu sư đệ đó chính là sát thần Diệp Bắc Phong, đến từ thế giới phàm tục phải không?”