Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 500: Kẻ may mắn



Thanh niên này chắc chắn ra từ trong tổ địa.

Quả nhiên.

Hồ tông chủ gộp ba bước thành hai bước, nhanh chóng đi đến trước mặt người thanh niên.

Khom người chín mươi độ!

“Bạch công tử, không phải ngày mai cậu mới đến ư?”

“Sao hôm nay đã đến rồi!”

Bạch công tử?

Quả nhiên!

Đồng tử của tất cả mọi người co mạnh lại, kiêng sợ nhìn người thanh niên này.

Bạch Kiều Sở cười thản nhiên: “Tôi muốn đến lúc nào, còn cần ông đồng ý ư?”

“Không dám!”

Hồ tông chủ kinh sợ, trán lấm tấm mồ hôi: “Bạch công tử, mời cậu ngồi”.

Bạch Kiều Sở trực tiếp ngồi vào vị trí của tông chủ, cả những người có cương vị cao của cung Hạo Miểu cũng không dám thở mạnh!

Bọn họ không chọc vào được gia tộc trong tổ địa Côn Luân Hư!

Đã từng có thế lực hạng hai không có mắt, ngỗ ngược với gia tộc trong Côn Luân Hư.

Trong một đêm, tông môn hóa thành tu la địa ngục!

Mười mấy vạn người trong tông môn, không thoát một ai!

Bạch Kiều Sở ngồi vắt chéo hai chân: “Vừa nãy các ông thảo luận việc gì, sao bản công tử nghe thấy mấy chữ gì như sát thần?”

“Nghe có vẻ hình như các ông rất kiêng sợ sát thần này?”

Trong lòng Hồ tông chủ khẽ động.

Ông ta mau chóng giải thích chuyện của sát thần Diệp Bắc Phong một lượt.

Bạch Kiều Sở không quan tâm cười lạnh lùng một tiếng: “Ồ vậy sao?”

“Bên ngoài có người như vậy từ lúc nào?”

“Đã giết mấy võ thần, còn dám tự xưng sát thần?”

“Thú vị, thật thú vị!”

Hồ tông chủ cau mày: “Bạch công tử, Diệp Bắc Phong này, thực lực rất khủng bố…”

“Khủng bố? Ha ha ha!”



Bạch Kiều Sở không nhịn được cười: “Giết mấy võ thần thì rất khủng bố hả? Tầm nhìn của mấy người các ông quá ngắn rồi!”

“Võ đạo cấp thấp cuối cùng vẫn là võ đạo cấp thấp, đợi các ông hiểu thế nào là võ đạo cấp cao!”

“Thì sẽ biết võ thần vẫn chưa phải là bắt đầu trên con đường tu võ!”

Ánh mắt đám người Hồ tông chủ sáng lên.

Dường như tóm được điều gì!

Bạch Kiều Sở lắc đầu: “Bản công tử không có hứng thú với sát thần, với Diệp Bắc Phong!”

“Chưa gặp thì thôi đi!”

“Nếu gặp được, bản công tử sẽ tiện tay giết hắn giúp các ông”.

Giọng điệu của hắn rất tự nhiên.

Dường như trong mắt hắn, sát thần nhỏ bé như con kiến vậy!

Ánh mắt Hồ tông chủ lóe sáng, kích động nói: “Cảm tạ Bạch công tử!”

Bạch Kiều Sở ngạo mạn nói: “Lần này tôi rời khỏi tổ địa, chủ yếu là hoàn thành nhiệm vụ của gia tộc”.

“Hơn một tháng trước, đế tinh tử vi rơi xuống, một đế tinh mới mọc lên, các ông đều biết chứ?”

Sắc mặt của đám người có cương vị cao cung Hạo Miểu nghiêm trọng: “Chúng tôi biết”.

Sắc mặt Bạch Kiều Sở nghiêm lại: “Nhà họ Bạch tôi có người bói một quẻ, người này là kẻ may mắn của Côn Luân Hư!”

“Tương lai, rất có khả năng trở thành chủ của Côn Luân Hư!”

Toàn hội trường chấn kinh!

“Chủ của Côn Luân Hư?”

Đám người có cương vị cao cung Hạo Miểu, kể cả Hồ tông chủ đều kích động run lên!

Từng người hít thở khó khăn, khuôn mặt già đỏ bừng!

Bạch Kiều Sở gật đầu: “Tạm thời tu vi của người này không cao, có lẽ vừa mới đi trên con đường tu võ!”

“Không tiếc mọi giá, tìm được kẻ này, lôi kéo hắn!”

“Nếu thực sự không thể lôi kéo… giết!”

“Ngoại trừ nhà họ Bạch tôi, tuyệt đối không cho phép có người trở thành chủ của Côn Luân Hư!”

Một luồng sát khí khủng bố bao trùm cả hội trường phòng họp.

Giống như một vị sát thần giáng xuống!

Đột nhiên.



Một giọng nói già nua vang lên: “Kẻ may mắn đó, chắc không phải là Diệp Bắc Phong chứ?”

Trong tích tắc.

Trong cả phòng họp, rơi vào trong tĩnh lặng!

Kẻ may mắn chính là Diệp Bắc Phong?

Đùa gì vậy?

Nếu đúng là như vậy, thì quả là trò đùa to lớn!

Tuyệt đối không thể nào!

Bạch Kiều Sở cười lạnh lùng lắc đầu: “Người này không thể nào là kẻ may mắn!”

“Xem ra các ông đúng là bị dọa sợ rồi, lúc về tôi sẽ dành thời gian giết sát thần này, tránh để các ông kinh sợ!”



Cung Tuyết Thần.

Khắp xung quanh đều là màu hồng.

Khuôn mặt Tiêu Dung Phi tái nhợt, thương thích trên người cô ta đã đỡ hơn, đang trong quá trình hồi phục.

Phập!

Đột nhiên, cửa phòng được đẩy mở.

Một cô gái xinh đẹp xông vào: “Chị, tin tức kinh thiên động địa đây!”

Cô gái này có chín phần giống với Tiêu Dung Phi.

Chính là em gái của Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi.

Hai chị em hoa khôi của cung Tuyết Thần!

Cô chị thanh cao lạnh lùng, cô em hoạt bát đáng yêu.

Tiêu Dung Phi thở dài một tiếng, bất lực dí lên trán của em gái: “Em ấy à, đã lớn từng này rồi, sao còn hấp tấp thế hả?”

Tiêu Nhã Phi mở to đôi mắt: “Chị, nhưng tin tức này thực sự khiến người ta không thể bình tĩnh!”

“Thông tin gì?”

Tiêu Dung Phi không để tâm.

Tiện tay bưng một chén trà nhấp một ngụm.

Tiêu Nhã Phi vội vàng nói: “Chị, chẳng phải chị bị người của nhà họ Võ truy giết sao?”

“Giữa đường được tiểu sư đệ của chị Như Khanh cứu, chị còn nói với em, tiểu sư đệ đó chính là sát thần Diệp Bắc Phong, đến từ thế giới phàm tục phải không?”