Diệp Bắc Minh lập tức xoay người rời đi: “Hưởng thụ cho tốt vào, Quỷ Môn Thập Tam Châm ngoài tôi và sư phụ tôi ra, không ai có thể hóa giải!”
“Không!!! Đừng… cầu xin cậu đừng đi!”
Bà lão phát ra tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng: “Ma quỷ, mày đúng là ma quỷ!!!”
“Từ Tuệ tao có làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày!!!”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trên quảng trường của Lưu Ly Tông.
Đám người Lưu Ly Tông nhìn theo hướng Diệp Bắc Minh rời đi, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh!
Cơ thể mềm mại của Mộc Tuyết Tình run len: “Sát thần… anh ta thật sự là sát thần!”
Hoảng sợ nhìn về phía bà lão: “Sư phụ…”
...
Trước khi đi đến đất tổ Côn Luân Hư, Diệp Bắc Minh đi một chuyến đến thành Côn Luân trước.
Tiến vào thương hội nhà họ Ngô.
Một đám người khuôn mặt quen thuộc xuất hiện.
“Chủ nhân!”
“Thiếu chủ!”
Đám người Vạn Lăng Phong, Lâm Thương Hải, Đường Thiên Ngạo, Lăng Thi Âm đều ở đây.
Ngoài bọn họ ra, thư ký Tiền cũng tiến vào trong Côn Luân Hư!
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ: “Thư ký Tiền cũng tới?”
Thư ký Tiền mỉm cười: “Long Soái, bây giờ Long Quốc yên ổn chưa từng có”.
“Chúng tôi muốn các tướng sĩ Long Hồn tiến vào Côn Luân Hư lịch luyện!”
“Bồi dưỡng võ giả thực lực mạnh cho Long Quốc!”
Diệp Bắc Minh nhìn thư ký Tiền: “Đây là ý của sư huynh sao?”
Thư ký Tiền nghiêm túc nói: “Là ý của Long chủ, cũng là ý của hội trưởng lão”.
“Trước kia Long Quốc nằm trong không chế của người bảo vệ gia tộc, mà người bảo vệ gia tộc lại độc quyền con đường tiến vào Côn Luân Hư!”
“Hôm nay Long Soái cậu lại đứng vững được ở Côn Luân Hư, trách nhiệm nặng nề phục hưng Long Quốc lại đặt lên vai cậu rồi”.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ chốc lát.
Lặng lẽ gật đầu: “Được!”
Thư ký Tiền mừng rỡ: “Cảm ơn Long Soái!”
“Nhưng…”
Diệp Bắc Minh tiếp tục nói: “Tôi chỉ phụ trách 3000 tướng sĩ đội Thiên Cơ kia đề thăng đến cảnh giới Võ Tôn, còn những cái khác phải dựa vào chính bọn họ”.