Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 51: Xé mất cánh tay





Trần Quần An cũng sợ tới mức tay run run, nhưng thấy Diệp Mắc Minh nở nụ cười tươi tắn như không hề có chút ác ý nào, vẫn giơ chi phiếu lên: “Thế thì đi thôi Bắc Minh, nếu cậu đã muốn kinh doanh thì tôi có thể hướng dẫn cậu”.

“Được!”

Diệp Bắc Minh cười.

Giơ tay chộp lấy tờ chi phiếu ba mươi triệu kia!

Sâu trong đáy mắt Trần Quần An chợt hiện lên vẻ đắc ý!

“Cứ tưởng là có gì đó phiền toái lắm? Chỉ có ba mươi triệu đã có thể đuổi đi được, giống với thằng bố nó, chẳng có tí bản lĩnh gì”, Trần Quần An thầm nghĩ, khóe miệng nở nụ cười.

Nhưng một giây sau đó.

Diệp Bắc Minh đột nhiên ra tay, nhanh chóng bắt lấy cổ tay Trần Quần An!

“Cậu làm cái gì thế?”

Trần Quần An giật mình hoảng hốt.

“Xoẹt!”

Diệp Bắc Minh dùng sức xé mạnh, một cánh tay của Trần Quần An nhanh chóng bị xé xuống.

Chỗ bả vai lập tức xuất hiện một miệng vết thương.

Máu tươi đầm đìa!

Đau nhức!

Hoảng sợ!

Kêu la thảm thiết!

Bối rối!

Khiếp sợ!



Vô số cảm xúc chợt lướt nhanh qua đầu Trần Quần An, ông ta lập tức gào thét thảm thiết: “A… Tay của tao! Tay của tao! Diệp Bắc Minh, thằng con hoang khốn kiếp này, mày dám đối xử với tao như vậy ư? Má mày! Má mày! Má mày! Ông Karasawa, hãy giết nó, giúp tôi giết chết nó đi!”

“A!”

Trần Quần An kêu la thảm thiết, cứ đi loanh quanh trước cửa thương hội Đông Doanh.

Một số ông lớn giàu có đã vào trong thương hội Đông Doanh nghe thấy giọng ông ta bèn đi ra.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì lập tức hít sâu một hơi!

Một vài người lái xe đi ngang thấy cảnh đó cũng ngây hết cả người!

Một cánh tay của Trần Quần An đã bị xé xuống, cơ bắp, xương cốt, da, mạch máu, tất cả đều bị Diệp Bắc Minh xé toạc ra, cảm giác đau đớn đó là thứ mà người bình thường có thể chịu được ư?

Vệ sĩ và thư ký của Trần Quần An đều hoảng sợ đứng đực ra đó, trừng lớn hai mắt.

Bọn họ quên cả phản ứng.

Sức mạnh của một người sao lại kinh khủng đến như thế được?

Một cánh tay, lại có thể xé toạc ra như thế?

“A… Diệp Bắc Minh, thằng con hoang này, mày dám đối xử với tao như vậy ư? A!”, Trần Quần An không nhịn được kêu la thảm thiết, vô cùng đau đớn.

Dù là Chu Thiên Hạo theo sau Diệp Bắc Minh thì trán cũng vã mồ hôi lạnh!

Quá đột ngột!

Quá đáng sợ!

Khóe miệng Diệp Bắc Minh mang theo nụ cười, ném cánh tay của Trần Quần An xuống đất, nhấc chân giẫm nát: “Năm đó bố tôi đối xử với ông như thế nào? Lương tâm của ông đã bị chó ăn mất rồi hả?”

“Khi ông đói đến mức không có gì ăn, bố tôi đã cho ông một miếng cơm!”

“Khi ông chẳng có nơi để ngủ, bố tôi đã thuê cho ông một căn nhà!”

“Phát tiền lương cho ông, cho ông ăn, cho ông ở, dạy ông cách kinh doanh làm ăn!”

“Ông đền đáp bố tôi như thế hả?”, Diệp Bắc Minh cứ như thần chết, không hề để ý tới bất kỳ ai, đi thẳng về phía Trần Quần An.



“Mày!”

Trần Quần An hoảng sợ, giơ cánh tay còn lại chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Mày làm tao bị thương nặng như vậy…”

“A!”

Trần Quần An lại hét thảm một tiếng.

“Xoẹt xoẹt!”

Diệp Bắc Minh tóm lấy cánh tay còn lại của Trần Quần An, lại kéo mạnh.

Tiếng cơ bắp bị xé rách khiến da đầu con người ta run lên, cả người sợ run.

“Xoẹt!”

Tiếng hít khí lạnh thật mạnh vang lên.

Rất cả những ông lớn có mặt ở đó đều ngây hết cả người.

Dù là bọn họ cũng chưa từng gặp được cảnh tượng thế này bao giờ!

Lúc này Koizumi Kotaro mới phản ứng lại, hét lớn một tiếng: “Diệp Bắc Minh, anh đang làm cái gì vậy? Ông Trần là sứ giả của Đông Doanh chúng tôi, ông ấy đã có quốc tịch của Đông Doanh, từ nay về sau sẽ là người của đảo quốc Đông Doanh, anh dám tổn thương ông ấy như thế ư?”

“Dừng tay lại cho tôi!”

Kazuo Karasawa tức giận, quát lên một tiếng thật to.

Hắn ta như mãnh hổ xuống núi, xuất hiện sau lưng Diệp Bắc Minh, tung một đấm vào ngay sau tim anh!

“Cút!”

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng thật lớn, trở tay đánh một quyền, hai nắm đấm va chạm vào nhau.

Bịch bịch bịch bịch bịch!

Kazuo Karasawa lùi về sau một hơi hẳn mấy chục bước, suýt chút nữa ngã sấp mặt xuống đất.

Vẻ mặt hắn ta đầy khiếp sợ, không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh!