Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 5260: Diệp Quỳnh đang ở đâu?



Tần Trung hoảng sợ.

Mặt tái nhợt!

'Diệp Quỳnh đang ở đâu?"

Giọng nói như thần chết lại vang lên!

"Phòng bên, cô ta ở phòng bên cạnh ... "

Tần Trung bất chấp nét mặt khó coi của Tần Minh, buột miệng nói ra!

"Dẫn tôi đi!"

Diệp Bắc Minh cứ thế bóp cổ Tần Trung, đi ra khỏi phòng nghỉ, đi sang cửa phòng nghỉ bên cạnh!

"Mở cửa!"

"Tôi không mở được ... cửa khóa từ bên trong, có cấm chế ... " Tần Trung lắc đầu.

Trong lòng Diệp Bắc Minh dâng lên một dự cảm cực kỳ bất an!

Anh vung tay đấm ra một quyền!

Cú đấm nện mạnh lên cánh cửa kiên cố, chỉ nghe thấy một tiếng giòn tan vang lên, cánh cửa vẫn không suy chuyển!

"Chết tiệt!"

Diệp Bắc Minh tức giận mắng một tiếng, năm ngón tay cách không nắm một cái, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay anh!

Tần Minh cả kinh: "Binh khí Đại Đế? Cau co han một thanh binh khí Đại Đế cơ

á!"

Cùng lúc đó, sau cánh cửa phòng nghỉ, Hoa Thanh Dương che một bên mắt!

Máu tươi chảy ra từ khẽ tay!

Tay còn lại thì đang bóp cổ Diệp Quỳnh!

Không lâu trước đó, anh ta còn tưởng mình có thể dễ dàng chế ngự được nữ nhân này, ai ngờ Diệp Quỳnh thà chết chứ không khuất phục, còn rút một con dao găm trong nhẫn trữ vật ra, đâm vào mắt anh ta!

'Chết tiệt! Tiện nhân, cô có biết ông đây là ai không hả?"

"Cô dám chọc mù một mắt của tôi? Đệt! Cmn!"

Mặt Hoa Thanh Dương vặn vẹo: "Đợi ông đây chơi cô xong, tôi sẽ dùng con dao này đâm nát phía dưới của cô!"

Năm ngón tay bóp chặt!

Diệp Quỳnh cơ hồ hít thở không thông!

Hai tay vô lực đập lên ngực Hoa Thanh Dương!

Nhìn thấy cảnh này, dục hỏa trong người Hoa Thanh Dương bùng lên!

Xoẹt!

Anh ta bỏ tay đang ôm mắt ra, xé áo ngoài của Diệp Quỳnh, lộ ra lớp y phục bên trong.

Dưới ánh mắt của người đàn ông, Diệp Quỳnh run rẩy: "Đừng, xin anh đừng ... anh giet tôi đị!"

"Giết cô ư? Không! Tôi phải từ từ chơi chết cô!"

Máu trên trán Hoa Thanh Dương từ từ chảy xuống!

Vào khoảnh khắc móng vuốt của anh ta sắp chạm vào lớp y phục bên trong của Diệp Quỳnh!

Âm!

Cánh cửa sau lưng rầm một tiếng, theo đó là một tiếng rồng ngâm vang lên, cánh cửa kiên cố thế mà vỡ tung trong chớp mắt, vô số mảnh vỡ bay vào phòng như mưa!

"Ai đấy?"

Hoa Thanh Dương vừa mới quay đầu lại.

Một bóng đen lướt qua!

Bụp! Lồng ngực bị đánh cái bụp, anh ta gãy luôn mười mấy cái xương sườn, cả người bị hất bay rồi đập lên tường, chật vật như con chó chết!

Giây tiếp theo, một chiếc áo khoác rộng bay qua.

Phủ lên người Diệp Quỳnh!

"Cô không sao chứ?"

"Không ... không sao ... "

Trông thấy Diệp Bắc Minh, Diệp Quỳnh như kiệt sức, xụi lơ ngã xuống đất!

Diệp Bắc Minh chẳng thèm giải thích!

Anh bước lên một bước, đa Hoa Thanh Dương một cước!

Người sau vừa định bò dậy, một bàn chân đã dẫm lên đầu Hoa Thanh Dương!

Đám Tần Minh vừa đi vào đã trông thấy một cảnh tượng làm người ta hãi hùng: "Diệp Bắc Minh, dừng tay! Có gì từ từ nói!"