Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 5279: Tam Dương Đại Đế?



"Tam Dương Đại Đế?"

"Không ngo Tam Dương Đại Đế lại gia lam!"

"Tham kiến Tam Dương Đại Đế!"

Trên khán đài xung quanh Tử Đấu Trường, hàng triệu tu võ giả đồng loạt đứng dậy, sau đó đồng loạt quỳ xuống như lúa bị gặt vậy!

Hàng triệu người quỳ xuống cùng lúc, cảnh tượng vô cùng hùng tráng!

Trong phòng nghỉ, mấy thanh niên đám Chu Nham trố mắt nhìn kinh ngạc: "Tam Dương Đại Đế ... không ngờ thần niệm của Tam Dương Đại Đế lại giáng lâm!"

"Cha!"

Tần Minh siết chặt nắm đấm, rồi lại thả lỏng!

Cha đã tới, Thanh Nhi được cứu rồi!

'Tam Dương Đại Đế ... giáng lâm thật rồi!"

Tư Không Trần thầm kêu không ổn.

Ba lão giả của Võ Tông nhíu chặt chân mày!

"Thần niệm của Tam Dương Đại Đế giáng lâm, chẳng lẽ muốn gây ảnh hưởng đến tính công bằng của Võ Tông sao?" Một lão giả nói nhỏ.

Lão giả có chòm râu lắc đầu: "Chúng ta cứ quan sát trước đã rồi nói sau! Tính công bằng của Võ Tông, tuyệt đối không thể bị phá hỏng!"

"Cho dù Tam Dương Đại Đế đích thân tới đây, thì cũng không được!"

Cùng lúc đó, trong Tử Đấu Trường.

Bách Lý Thanh kích động đến run cả người: "Hu hu hu, cha! Cuối cùng người cũng xuất hiện rồi, hu hu hu, con gái cứ tưởng mình sắp chết rồi cơ!"

"Đều tại tên tiểu tạp chủng này, anh ta muốn giết con!"

"Cha, con muốn hắn chết, cha giết hắn giúp con! Hu hu hu ... "

Tam Dương Đại Đế nhíu mày!

Quét mắt nhìn xung quanh!

"Con đang ở Tử Đấu Trường của Võ Tông?"

"Vâng, cha!"

Bách Lý Thanh gật đầu: "Tên tạp chủng này đã phế tay chân của con, cha, con đau lắm!"

"Cha, giúp con giết hắn đi!"

Tần Tam Dương nhíu chặt chân mày rồi nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: "Cậu nể mặt bản đế, tha cho con gái ta đi!"

"Nơi này là Tử Đấu Trường, bản đế biết quy định!"

"Cậu, thả con gái ta ra, coi như bản đế nợ cậu một ân tình!"

Ông ta vừa nói xong!

Toàn trường im phăng phắc!

Hàng triệu người đang có mặt tại đây đều sững sờ!

Diệp Bắc Minh bật cười: "Tần Tam Dương, ông đang cầu xin tôi à?"


Thần niệm của Tần Tam Dương khựng lại, không ngờ Diệp Bắc Minh lại dám ăn nói với ông ta như vậy, ông ta không khỏi bật cười: "Bản đế tung hoành cả đời, chưa từng cầu xin ai bao giờ!"

"Đây là mệnh lệnh!"

"Cậu có thể không nghe, nhưng, cậu có gánh nổi hậu quả không?"

Uy hiếp!