Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 529: Từ Võ Tôn đỉnh phong tiến vào Võ Thánh



Trên đỉnh núi tuyết.

Diệp Bắc Minh đứng trước một cái hồ.

Cả sơn cốc toàn là băng tuyết, chỉ có nơi này bốn mùa như xuân.

Trong hồ có long khí chuyển động, ngưng tụ cùng một chỗ.

Diệp Bắc Minh vô cùng bất ngờ: “Sư tỷ, các chị dẫn em tới nơi này làm gì?”

Đạm Đài Yêu Yêu cười nói: “Tiểu sư đệ, xuống thiên trì đi!”

“Toàn bộ long khí ở đây đều được chuẩn bị cho em, hãy hấp thu tất cả long khí đi!”

Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Nếu em hấp thu long khí ở đây, liệu có thể ảnh hưởng đến long mạch hay không?”

“Có thể ảnh hưởng đến long mạch của Long Quốc hay không?”

Khương Tử Cơ cười giải thích: “Tiểu sư đệ cứ yên tâm, long khí ở đây chính là long khí chảy ra từ long mạch mỗi ngày!”

“Trước đó ngày nào bọn chị cũng ngâm mình trong thiên trì, long khí đều đã bị bọn chị hấp thu".

“Trong mấy tháng em xuống núi, bọn chị đã không còn ngâm mình trong thiên trì này nữa!”

“Cho nên, nhìn qua có vẻ có rất nhiều long khí, trên thực tế chính là hội tụ mấy tháng liền”.

Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra.

Anh không hề chần chờ, trực tiếp cởi áo.

Đường cong cơ thể rắn chắc đột nhiên hiện ra.

Đạm Đài Yêu Yêu che miệng cười trộm: “Sao tiểu sư đệ không cởi tiếp?”

Diệp Bắc Minh đỏ mặt: “Chị Tiểu Yêu, hay là hai người rời đi một chút đi?”

“Ha ha!”

Đạm Đài Yêu Yêu đưa tay sờ soạng cơ ngực Diệp Bắc Minh một chút: “Làm sao vậy? Còn xấu hổ sao?”

“Lúc trước em bị thương nặng, đã phải ngâm trong thiên trì bao nhiêu ngày?”

“Khi đó em trần như nhộng, là ai giúp em cởi quần áo?”

“Em đã sớm không có bí mật ở trước mặt bọn chị rồi!”

Diệp Bắc Minh hơi đỏ mặt lên: “Chị Tiểu Yêu, bây giờ có thể giống lúc đó được sao?”

Khương Tử Cơ lắc đầu: “Yêu Yêu, đừng trêu tiểu sư đệ nữa”.

“Để cậu ấy hấp thu long khí xong trước đã, chúng ta đi!”

“Được rồi”.

Đạm Đài Yêu Yêu có chút thất vọng, nhéo nhéo cơ ngực của Diệp Bắc Minh một cái mới lưu luyến không rời rời đi.

Sau khi hai sư tỷ rời đi.

Diệp Bắc Minh cởi hết quần áo, trực tiếp nhảy vào bên trong thiên trì!

Ầm!

Tiếp theo.

Vô số long khí mãnh liệt ùa vào trong cơ thể anh.

Bình cảnh Võ Tôn trung kỳ của anh được phá giải trong nháy mắt!

Tiến vào Võ Tôn hậu kỳ!



“Tiếp tục!”

Trước mắt Diệp Bắc Minh sáng ngời.

Long khí tích lũy mấy tháng, quả thật rất khủng bố.

Cả người anh lười biếng hưởng thụ cảm giác thân thể được cọ rửa!

Xương cốt cả người cũng rung động răng rắc!

Ầm!

Nửa ngày sau, Diệp Bắc Minh vô cùng kích động: “Lại thăng cấp, Võ Tôn đỉnh phong!”

“Nếu tiến thêm một bước nữa, sẽ có thể tiến vào cảnh giới Võ Thánh!”

...

Thành phố Giang Nam, Diệp phủ.

Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết ở chung rất hòa hợp.

Hai người cùng nhau nấu cơm trong bếp, dường như hai cô gái đã có một sự ăn ý với nhau.

Đều không nói về quan hệ của mình và Diệp Bắc Minh!

Ở trong lòng hai người, có vẻ đều cam chịu sự tồn tại của đối phương.

Chu Nhược Dư cười nói: “Nhược Tuyết, giúp em lấy vỉ nướng đi!”

Hạ Nhược Tuyết đeo tạp dề: “Được, Nhược Dư, không thể tưởng được tài nấu nước của em lại tốt như vậy!”

“Nào có, thật ra cũng bình thường thôi”.

Chu Nhược Dư cười lắc đầu.

Sau khi trở về thành phố Giang Nam, bệnh tình của Lý Hải Hà đã ổn định rất nhiều, tâm trạng của cô ấy cũng tốt hẳn lên.

Tinh!

Lò nướng truyền đến một tiếng giòn vang.

Hạ Nhược Tuyết nhanh chóng chạy đến mở lò nước ra, một mùi bánh ngọt đập vào mặt: “Oa, thơm quá!”

Chu Nhược Dư cười nói: “Mau nếm thử”.

“Ừm”.

Hạ Nhược Tuyết ăn một miếng, ánh mắt lập tức sáng ngời: “Ăn quá ngon, quả thực có thể so sánh với đầu bếp Michelin”.

“Nếu Bắc Minh trở lại, đến lúc đó em làm cho anh ấy ăn, nhất định có thể chinh phục dạ dày của anh ấy!”

Chu Nhược Dư cười ha hả.

Cô ấy đưa tay ra nhéo mặt Hạ Nhược Tuyết!

Ba!

“Em chinh phục dạ dày của anh ấy, mà chị đã sớm chinh phục thân thể của anh ấy rồi”.

Chu Nhược Dư che miệng cười trộm: “Nếu để em nói, cũng là chị lợi hại hơn một ít!”

Cô ấy liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, giữa Diệp Bắc Minh và Hạ Nhược Tuyết đã xảy ra chuyện gì.

“Ặc”.

Hạ Nhược Tuyết lập tức đỏ mặt, không yếu thế nhéo ngực Chu Nhược Dư: “Em còn quyến rũ hơn cả chị nữa, đến lúc đó nói không chừng Bắc Minh sẽ không đến phòng chị nữa đâu”.

“A!”



Chu Nhược Dư bị tập kích bất ngờ làm cho sợ tới mức hét lên một tiếng: “Hay lắm Nhược Tuyết, lại dám đánh lén sao?”

“Xem em đây!”

Hai cô gái vừa ăn bánh ngọt vừa đùa giỡn.

Đột nhiên.

Một sát khí kinh khủng bao phủ cả phòng bếp!

“Có sát khí!”

Hai cô gái đồng thời thay đổi sắc mặt, nhìn về hướng sát khí đánh úp lại.

Tiếp theo.

Ầm!

Một lực lượng cường đại ập đến, bức tường phòng bếp đại lập tức bị phá huỷ.

Mảnh vụn bay tứ tung!

Phụt! Phụt!

Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết phun ra một ngụm máu, bị lực lượng khủng bố này đánh bay ra.

Phòng bếp vô cùng hỗn loạn!

Trong bụi mù đầy trời, giọng nói kích động của đại trưởng lão điện Huyết Hồn truyền đến: “Huyết Tổ, hai con cá lớn!”

“Hai người này đều là người phụ nữ của Diệp Bắc Minh!”

Một giọng nói già nua truyền đến: “Mang về điện Huyết Hồn!”

“Thông báo cho Diệp Bắc Minh, bảo cậu ta đến tổng bộ điện Huyết Hồn nhìn xem người phụ nữ của cậu ta chết như thế nào!”

Mấy huyết sứ của điện Huyết Hồn vọt vào, bắt Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết đi.

...

Gào!

Trên bầu trời thiên trì, một con rồng đỏ như máu lao từ trên trời cao xuống, chui vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh.

Anh cảm thấy thân thể của mình như sắp nổ tung!

Ngay sau đó.

Ầm ầm!

Cả thiên trì chấn động, kiếm Đoạn Long tự lao tới, lơ lửng ở giữa không trung!

Ầm ầm!

Phần Thiên Chi Diễm cũng xuất hiện, nhiệt lượng khủng bố gần như đun sôi cả nước trong thiên trì.

Giờ phút này.

Kiếm Đoạn Long và Phần Thiên Chi Diễm một trái một phải bảo vệ Diệp Bắc Minh!

Gào!

Lại có thêm một tiếng rồng rít gào, một con rồng đỏ như máu lao ra từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh, khí thế khủng bố trút xuống!

Trong phút chốc.

Tất cả long khí đều bị hấp thu!

Cảnh giới của anh cũng từ Võ Tôn đỉnh phong tiến vào Võ Thánh!