Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 553: Huyết Vân Tông



Không ngờ Tô Hiên lại đến từ Huyết Vân Tông?

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh dừng lại.

Tô Hiên còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh sợ, lập tức thở mạnh.

Khôi phục lại dáng vẻ cao cao tại thượng: “Diệp Bắc Minh, ông Vân chẳng qua là một tùy tùng mà thôi, chết cũng chết rồi!”

Phụt!

Kiếm Đoạn Long chém xuống!

Một cánh tay của Tô Hiên bay ra ngoài: “A…”

Diệp Bắc Minh cười tà mị: “Đừng dừng, nói tiếp đi”.

Con ngươi Tô Hiên co lại: “Anh bỏ qua cho tôi, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh nữa!”

“Hai sư tỷ của anh tôi cũng có thể bỏ qua!”

Phụt!

Lại một kiếm!

Cánh tay khác của Tô Hiên bị chém rơi!

Diệp Bắc Minh phun ra ba chữ: “Còn nữa không?”

Trong con ngươi của Tô Hiên đều là tia máu, hét ầm lên: “Tôi có thể đưa anh rời khỏi Côn Luân Hư đi Huyết Vân Tông, nơi đó chắc chắn mạnh hơi cái chỗ Côn Luân Hư khỉ ho cò gáy này!”

“Tôi có thể đảm bảo, anh đi Huyết Vân Tông cùng tôi, tôi có thể khiến anh mở mang trời đất rộng lớn chưa từng có!”

Phụt!

Kiếm thứ ba rơi xuống!

Một bắp đùi của Tô Hiên bay ra ngoài!

Kêu đau thảm hiết không muốn sống nữa: “A!!!”

Phụt!

Kiếm thứ tư lại một lần nữa chém rơi bắp đùi hắn!

Tô Hiên gần như đau muốn ngất đi.

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt hỏi: “Thoải mái không?”

“Mày…!!!”

Tô Hiên toàn thân run rẩy, con ngươi điên cuồng co lại.

Chém đứt tứ chi mình, còn hỏi mình thoải mái không?

Người trước mặt nhất định chính là ma quỷ!

Diệp Bắc Minh cười gian ác: “Hình như mày khá là thoải mái!”

Một cước đạp vào bụng Tô Hiên!

Bùm!

Bụng hắn nổ tung, đan điền vỡ vụn!

Tô Hiên gào thét như chó điên: “Đan điền của tao, mẹ kiếp!!!”

“Diệp Bắc Minh, con mẹ nó mày phế đan điền của tao?”

Lại một cước đạp tới!

Một tiếng ‘răng rắc’ giòn dã.



Khuôn mặt anh tuấn của Tô Hiên hoàn toàn bị phế, răng và cằm vỡ vụn tại chỗ.

Đau đến mức không muốn sống!

Hắn hoảng sợ ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt lạnh băng vô tình kia của Diệp Bắc Minh: “Tao nhớ mày rất thích sưu hồn đúng chứ?”

“Vừa hay tao có chút hứng thú với Huyết Vân Tông!”

Sưu hồn?

Con ngươi của Tô Hiên điên cuồng co lại, sợ hãi nằm trên đất, giống như con sâu lùi về phía sau.

Trong miệng phát ra tiếng hu hu hu cầu xin tha thứ!

Vù!

Trong con ngươi của Diệp Bắc Minh bộc phát ra một đường tia máu, xuyên vào đầu Tô Hiên.

“Huyết Vân Tông, biên giới hoàng triều Đại Chu?”

“Tô Hiên, 66 tuổi, con trai nhỏ của phó tông chủ?”

“Trên Tiên Thiên đã tu luyện đến cảnh giới ‘Đồng Bì’?”

“Đồng Bì?”

Diệp Bắc Minh trong lòng khẽ nhúc nhích.

“Sau Võ Thần chính là Cao Võ!”

“Cảnh giới thứ nhất của Cao Võ: Tiên Thiên!”

“Trên Tiên Thiên chia làm năm cảnh giới nhỏ: ‘Đoàn Tang’, ‘Tôi Cốt’, ‘Đồng Bì’, ‘Đoàn Huyết’, ‘Hóa Cân’!”

“Tôi luyện cơ thể con người đến mức cao tận cùng, lục phủ ngũ tạng hợp nhất, có thể tiến vào cảnh giới kế tiếp!”

“Cảnh giới Hợp Nhất!”

Đây là lần đầu tiên Diệp Bắc Minh hiểu về phân chia cảnh giới trên Tiên Thiên.

Tiên Thiên, trên Tiên Thiên, Hợp Nhất!

Tô Hiên là cảnh giới nhỏ thứ ba trên Tiên Thiên.

Đồng Bì!

Lão giả lưng gù đã tôi luyện lục phủ ngũ tạng đến mức tận cùng, là võ giả Cao Võ cảnh giới Hợp Nhất!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên: “Võ giả Cao Võ cảnh giới Hợp Nhất cũng không ngăn nổi một kích của kiếm Đoạn Long?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Kiếm Đoạn Long vô địch, đừng nói chỉ là một cảnh giới Hợp Nhất!”

“Hừm! So với một vài cảnh giới lớn hơn Hợp Nhất, chỉ cần hắn dám dùng cơ thể chống cự lại công kích của kiếm Đoạn Long!”

“Hắn phải chết!”

Diệp Bắc Minh hỏi: “Kiếm Đoạn Long có phải thần khí không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Nhóc con, tôi giải thích một lần cuối cùng cho cậu!”

“Đừng dùng hai chữ thần khí làm nhục kiếm Đoạn Long, cảm ơn!”

“Ách…”

Diệp Bắc Minh không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc kiếm Đoạn Long là binh khí đẳng cấp gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không trả lời.

Ngược lại nói sang chuyện khác: “Cậu tu luyện rất nhanh, bởi vì nội tạng, xương cốt, gân mạch của cậu đều được chế tạo qua một lần!”

“Chỉ cần cậu tiến vào trên Thiên Tiên, căn bản không cần ‘Đoàn Tang’, ‘Tôi Cốt’, ‘Đồng Bì’, ‘Đoàn Huyết’, ‘Hóa Cân’!”

“Có thể tiến vào ngay cảnh giới Hợp Nhất!”



Diệp Bắc Minh sợ hết hồn: “Mẹ kiếp!”

“Thật hay giả?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đương nhiên, tôi có thể lừa cậu sao?”

“Tốc độ tu luyện và sức mạnh cậu kinh khủng như vậy, có liên quan đến việc lục phủ ngũ tạng của cậu đã sớm bị tôi luyện!”

Diệp Bắc Minh bừng tỉnh hiểu ra.

Anh hít sâu một hơi: “Mẹ tôi làm?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút do dự: “Nhóc con, cậu thật sự không biết một chút nào về thân thế của mình?”

Diệp Bắc Minh mỉa mai: “Nói nhảm, nếu tôi mà biết, bây giờ tôi còn phải tìm mẹ khắp nơi?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Vậy hết cách, tôi cứ luôn chìm trong giấc ngủ say”.

“Tôi cũng không hiểu gì mẹ cậu”.

Diệp Bắc Minh thở dài.

Xem ra chỉ sau khi tìm được mẹ, đích thân hỏi bà ấy.

Tiếp tục sưu hồn!

Giây tiếp theo.

Diệp Bắc Minh sững sờ: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục?”

“Huyết Vân Tông tìm tháp Càn Khôn Trấn Ngục?”

Đang muốn thăm dò ký ức của Tô Hiên!

Bỗng nhiên.

Tô Hiên hoảng sợ che đầu, phun ra một hớp máu tươi!

Vù!

Máu tươi ngưng tụ thành một đường huyết ảnh, một hư ảnh lão giả đi ra: “To gan, cháu trai của Tô Lê Thiên mà mày cũng dám động?”

Tô Hiên giống như vớ được phao cứu mạng: “Ô ô ô... Ô ô ô…!”

Miệng bể nát, tứ chi bị chém!

Chỉ có thể phát ra ô ô tiếng cầu cứu.

“Hiên Nhi!”

Lão giả đau lòng nhìn tình trạng thảm hại của Tô Hiên, thốt lên giận dữ: “Súc sinh, mày dám đối xử với cháu trai của Tô Lê Thiên như vậy, mày đáng chết!”

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Ông là cái thá gì, dù ông đích thân đến, tôi cũng giết Tô Hiên!”

Giơ tay lên, kiếm Đoạn Long lập tức chém xuống!

“Tự tìm cái chết!”

Huyết ảnh gầm thét một tiếng.

Trực tiếp đập một chưởng!

Dù chỉ là một đường huyết ảnh, nhưng uy lực cũng đủ đập chết một võ giả Tiên Thiên!

Ầm!

Kiếm Đoạn Long ép lên, huyết ảnh trực tiếp tan vỡ, rồi sau đó biến mất!

“Ô ô ô! ! Ô ô…!”

Tô Hiên sợ tè ra quần, sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh!