Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 559: Không chết nhưng rồi vẫn chết



Bả vai bị chém mất một nửa, một cánh tay tan tác thành bãi máu!

Cả người bị đánh bay ra ngoài như chiếc lá rơi rụng giữa cơn gió thu.

Ông ta ngã nhào xuống đất, lục phủ ngũ tạng bị kiếm Đoạn Long đánh tanh bành, thê thảm hộc máu ra ngoài.

"Cậu!"

Lão tổ nhà họ Dịch run bần bật, nói: "Rốt cuộc là thanh kiếm này có cấp bậc gì chứ?"

Kiếm Đoạn Long mạnh đến vậy sao, đến một kiếm mà ông ta cũng không chặn được nữa?

Nó chắc chắn không phải thần khí.

Mà thậm chí còn khủng khiếp hơn nữa.

Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp: "Chỉ có thế thôi à?"

"Đồ thùng rỗng kêu to, tôi còn tưởng ông mạnh lắm đấy!"

Sắc mặt người nhà họ Dịch tái mét, bọn họ không dám tin vào mắt mình nữa.

Lão tổ nhà họ đã bị đánh bại rồi sao?

...

Trong góc tối.

Mấy ông lão đang đứng đó biến sắc: "Dịch Kiếm Nhân đã bị đánh bại ư?"

"Nó không có quan hệ gì nhiều với thực lực của Diệp Bắc Minh cả mà là do kiếm Đoạn Long kia quá kinh khủng mà thôi!"

Một ông lão khác nuốt nước miếng nói: "Vãi chưởng, thực lực của Diệp Bắc Minh mới tới Võ Thánh sơ kỳ thôi đó!"

"Chỉ dựa vào kiếm Đoạn Long mà có thể đánh bại cả cường giả trên cả Tiên Thiên hay sao?"

Bọn họ không thể chấp nhận chuyện đó được, đó đúng là chuyện hoang đường!

Một ông lão mũi khoằm lên tiếng: "Trên người tên nhãi ấy chắc chắn có bí mật nào đó!"

"Cậu ta mất tích năm năm, rất có thể đã tiến vào cấm địa long mạch, hơn nữa cậu ta còn là con trai của Diệp Thanh Lam, năm ấy người phụ nữ đó còn gây náo loạn không nhỏ nữa mà!"

"Liệu thanh kiếm trong tay cậu ta có phải là do Diệp Thanh Lam để lại không?"

“Cho dù có phải hay không thì kiếm Đoạn Long cũng vô cùng quý giá!”

Ngay lúc đó.

Ầm!

Mấy lão già đó đều nhìn chằm chằm vào kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh!

Võ Thánh sơ kỳ dựa vào kiếm Đoạn Long mà có thể giành thắng lợi trước cường giả vượt cả Tiên Thiên!

Vậy nếu bọn họ cầm thanh kiếm đó thì sao đây?

Chẳng phải là thống nhất Côn Luân Hư, trở thành người đứng đầu Côn Luân Hư hay sao?

...

Bỗng nhiên.

Một luồng khí tức kinh khủng như cơn lốc ập về phía Diệp Bắc Minh.

Đằng sau cơn lốc ấy vậy mà còn ẩn giấu một tia kiếm khí.

Còn cơn gió lốc kia là do kiếm khí sinh ra.

"Ồ?"

Diệp Bắc Minh đăm chiêu quan sát, đưa kiếm lên tung kiếm.

Rầm!

Cơn lốc kia bị chém đôi, kiếm khí đó va chạm vào kiếm Đoạn Long.

Gầm gừ...!

Một tiếng rồng ngâm truyền tới.

Sàn nhà rắn chắc như đá quanh đây đều bị vỡ nát bắn tung tóe.

Tất cả viên gạch đều bay lên, vách tường đổ sập vì cơn rung chấn, khói bụi cuồn cuộn mịt mù đầy trời.

Đến cả Diệp Bắc Minh cũng bị buộc lùi lại ba bước.



Mỗi một bước đều để lại dấu chân rất sâu.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: "Nhóc con, cẩn thận đấy, đó là cảnh giới Hợp Nhất trung kỳ!"

Diệp Bắc Minh nhíu mày nhìn lại hướng kiếm khí bay tới.

Ngay sau đó.

Một bóng người xuất hiện, thất vọng nhìn thoáng qua lão tổ nhà họ Dịch nói: "Kiếm Nhân, anh bảo em chăm chỉ bế quan rồi mà, tổ chức đại thọ một ngàn năm trăm tuổi gì?"

"Một khi em đã tôi luyện xong lục phủ ngũ tạng của mình thì sẽ đạt tới cảnh giới Hợp Nhất!"

"Khi ấy, em có thể giết cậu ta lúc nào chả được!"

Dịch Kiếm Nhân vô cùng xấu hổ: "Đại ca, anh giúp em giết thằng nhãi này với, em cam đoan sau này sẽ chăm chỉ bế quan!"

Mọi người vô cùng khiếp sợ nhìn ông lão tóc trắng vừa xuất hiện bất thình lình kia.

"Đó là một lão tổ khác!"

"May quá, vị lão tổ ấy vẫn còn sống!"

"Sát thần chết chắc rồi!"

Người nhà họ Diệp nhìn vào Diệp Bắc Minh, trong ánh mắt bọn họ đều là sự oán hận và căm phẫn.

Trong góc tốc, mấy ông lão kia sững sờ: "Dịch Kiếm Lễ ư? Quả nhiên là lão già đó không chết?"

"Cảnh giới Hợp Nhất, lão già kia đã đột phá rồi!"

Mấy ông lão kia đều nhìn ông ta.

"Nuốt nó đi!"

Dịch Kiếm Lễ thuận tay bắn ra một viên đan dược vào lòng bàn tay Dịch Kiếm Nhân.

Dịch Kiếm Nhân nuốt ngay vào bụng, vết thương của ông ta đã tốt hơn nhiên.

Hơn nữa còn có thể đứng lên.

Ngay sau đó.

Chậc!

Ánh mắt Dịch Kiếm Lễ đầy đăm chiêu nói: "Cậu còn trẻ thế mà trên người lại có khí giết chóc đậm như vậy ư?"

Rồi ông ta gật đầu khen ngợi: "Khá lắm!"

"Hôm nay, lão phu sẽ dùng máu của cậu hiến tế cho kiếm Thất Tinh Trường Hồng của tôi!"

Xoẹt...!

Một vòng cầu vồng bay ra từ trong nhẫn trữ vật của Dịch Kiếm Lễ.

Ông ta mở bàn tay ra cầm lấy kiếm Thất Tinh Trường Hồng kia.

Lực lượng khủng khiếp ngưng tụ lại.

Bảy viên tinh hạch màu cam của ma thú cấp tám xếp thành hình dạng bảy ngôi sao của chòm sao Bắc Đẩu.

Một thanh kiếm lại có đến bảy viên tinh hạch của ma thú.

"Ranh con, lão phu chỉ cần một kiếm thôi đủ giết cậu rồi!"

Giọng nói lạnh nhạt của Dịch Kiếm Lễ vang lên.

Ông ta vô cùng tự tin.

Dựa vào cảnh giới của ông ta, nếu tung ra kiếm thứ hai thì đúng là sự sỉ nhục.

Diệp Bắc Minh truyền âm nói: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Long Đế, trong cả hai ai ra tay đây?"

Nếu bản thân mình có thể giết được thì mình ra tay xử.

Còn nếu mình không giết được thì để bọn họ lên xử.

Dù sao thì anh rất lười lãng phí thời gian!

Long Đế phấn khích nói: "Diệp Bắc Minh, để tôi lên đi!"

"Chỉ cần tôi nuốt chửng được khí huyết của lão già chết tiệt đó thì năng lực sẽ khôi phục một chút".

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại vọng tới: "Chuyện này cũng có liên quan tới tôi nên giao cho tôi đi!"

Ngay sau đó.



Dịch Kiếm Lễ chém ra một kiếm.

Chỉ một kiếm.

Dường như cả nhật nguyệt sao trời đều bị chấn động, lực lượng vô cùng khủng khiếp ngưng tụ, không gian như bị xé rách.

Bảy luồng lực lượng cùng ngưng tụ tại một chỗ.

Xoẹt...!

Rồi chúng hóa thành một vầng cầu vồng lao tới tấn công Diệp Bắc Minh!

Vào lúc ấy.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra tay, một luồng lực lượng hùng dũng ngưng tụ lại.

Rồi nó chui vào kiếm Đoạn Long!

Lực lượng lập tức bùng nổ.

Hai luồng kiếm khí va vào nhau.

Cả bảy viên tinh hạch ma thú cấp tám đều bị nổ tung.

Kiếm Thất Tinh Trường Hồng run bần bật, kêu lên tiếng răng rắc.

Nó đã vỡ nát rồi.

Dòng năng lượng ùn ùn quét ngang ra ngoài.

Đồng tử Dịch Kiếm Lễ co cứng, cơ thể không nhịn được run rẩy: "Làm sao có thể chứ, cho dù kiếm Thất Tinh Trường Hồng của mình không bằng thần khí nhưng cậu cũng không thể nào phá hủy nó được!"

"Khoan đã, cậu...!"

"Thanh kiếm này của cậu không phải thần khí!"

Gầm gừ...!

Kiếm Đoạn Long vọng ra tiếng rồng ngâm, che lấp câu nói phía sau của Dịch Kiếm Lễ.

Một luồng áp lực vô hình trấn áp khiến người ta không thể phản kháng!

Rầm!

Kiếm Đoạn Long chém xuống!

Chỉ trong nháy mắt.

Trong sân xuất hiện mấy vết kiếm dài mấy chục mét, sâu mấy mét nữa.

Cơ thể Dịch Kiếm Lễ nổ tung, hóa thành một đống máu.

Đại điện của nhà họ Dịch ở đằng sau ông ta bị chẻ đôi như một tia sáng lóe ngang qua bầu trời.

Người nhà họ Dịch trong vòng trăm mét đều nổ tung hóa thành một bãi máu.

Người nhà họ Dịch ở ngoài trăm mét đều bị đánh bay ra ngoài, ai nấy cũng bị trọng thương.

Cả hiện trường là một đống hổ lốn, ngổn ngang.

"Lão tổ!"

Những người còn lại đều kêu la thảm thiết như đứt ruột đứt gan.

"Đại ca!"

Dịch Kiếm Nhân sợ hãi té dập mông xuống đất, người lạnh run, đổ đầy mồ hôi.

Diệp Bắc Minh không thèm nhìn vào bọn họ.

Ánh mắt anh di chuyển, nhìn vào một hướng sau lưng bọn họ: "Mấy người xem đủ chưa?"

"Cút ra đây mau!"

Anh đưa tay lên.

Rồi vung tay chém một kiếm qua đó.

Ầm ầm!

Một tòa lầu cao đổ sập, mảnh gạch bay tứ tung, khói bụi cuồn cuộn bay khắp trời.

"Khụ khụ khụ..."

Mấy ông lão bị đánh bay ra, khóe miệng phun ra máu tươi, sắc mặt đầy hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh: "Sao cậu lại phát hiện ra bọn tôi được chứ?"