Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 567: Một ánh mắt, lụi tắt



Bên ngoài Tử Vong Cốc.

Diệp Bắc Minh một đường đánh tới, đã giết hơn một nghìn người tu võ.

Thực lực yếu nhất chí ít cũng là Võ Thần!

Thực lực đáng sợ nhất vậy mà đã đạt tới cảnh giới Hợp nhất.

Diệp Bắc Minh vừa thu gom chiến lợi phẩm, vừa lắc đầu: "Bây giờ mới tiến vào Tử Vong Cốc chưa tới mười cây số, vậy mà đã có nhiều người tu võ như vậy sao?"

"Xem ra chị em nhà họ Tiêu không nói dối tôi, người tu võ bị Côn Lôn Hư truy nã đều chạy vào đây".

"Cũng không biết Giếng Tử Vong cụ thể ở đâu, tìm tiếp như vậy chừng nào mới tìm được?"

Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: "Nhóc con, chẳng lẽ chuyện này với cậu mà nói không tốt sao?"

"Một ngàn người tu võ này đều là kẻ đại gian đại ác, cậu ngưng tụ sát khí cũng không ít!"

Ngoại trừ Diệp Bắc Minh.

Long Đế cũng nhận được rất nhiều lợi ích!

Gần như tất cả máu tươi.

Đều bị ông ấy hấp thu!

Long Đế rất hưng phấn: "Nhóc con, tiếp tục giết người như vậy".

"Tôi có thể ngưng tụ chân hồn rồi!"

"Nói không chừng có thể sống lại luôn".

Ấu!

Bỗng nhiên.

Sau lưng truyền tới từng đợt tiếng sói tru.

Một đám Tật Phong Lang biến dị cấp bốn xuất hiện, điên cuồng cắn nuốt thi thể dưới đất.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng quan sát tất cả, cầm kiếm giết vào trong bầy sói.

Mấy phút sau, thi thể đầy đất.

Anh đang định tiếp tục lên đường!

Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: "Có người cũng vào theo rồi, chị em nhà họ Tiêu cũng ở trong đó!"

"Cái gì?"

Diệp Bắc Minh sững sờ: "Không phải không cho bọn họ vào sao?"

Anh cộng hưởng ý thức với Tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Một giây sau.

Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Nhiều như vậy?"

Lập tức.

Ánh mắt lập lòe: "Thực lực cũng không tệ, có thể nhận làm người hầu!"

...

Trên đường đám người Tần Phong tới đây, thi thể dưới đất càng lúc càng nhiều.

Không chỉ có thi thể của người tu võ, còn có một đống thi thể của ma thú!

Từ ma thú cấp hai đến ma thú cấp bốn cấp năm khác nhau.

Tất cả đều bị một kiếm giết trong nháy mắt!

Hoặc là đầu rơi xuống đất, hoặc là hóa thành sương máu!

Khuôn mặt Yêu Nữ Oản Oản nghiêm túc: "Vậy mà đều là một kiếm giết trong nháy mắt?"

"Nếu như chỉ có mười mấy người tu võ thì không kỳ lạ".

"Nhưng từ khi chúng ta tiến vào Tử Vong Cốc cho tới bây giờ".



"Ít nhất có hơn một nghìn người tu võ, mấy trăm con ma thú."

"Vậy mà đều là một kiếm giết trong nháy mắt?"

Bầu không khí có chút kỳ lạ.

Hô hấp của mọi người đều trở nên dồn dập.

Một tỷ này của nhà họ Thẩm không dễ kiếm như vậy.

Thẩm Lãng lạnh mặt, không thể không thừa nhận: "Kẻ này có chút quỷ dị!"

Đúng lúc này.

Một giọng nói từ sâu trong sương mù dày đặc phía trước truyền tới: "Mấy người có thể đừng thảo luận nữa không?"

"Tôi chờ các người được nửa tiếng rồi".

Xoạt!

Trên trăm ánh mắt đồng loạt nhìn sang.

"Ai?"

Mọi người chấn động.

Cơ thể mềm mại của Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi run lên: "Là anh ấy!"

Ong!

Sương mù dày đặc tan đi.

Chỉ thấy một người con trai trẻ tuổi đang ngồi trên một tảng đá nghỉ ngơi.

Bốn phương tám hướng đều là thi thể!

"Diệp Bắc Minh!"

Đồng tử mọi người co lại.

Đôi mắt trợn to!

Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ rằng lại dùng phương thức này nhìn thấy Diệp Bắc Minh?

Đối phương vậy mà đang chờ bọn họ!

Diệp Bắc Minh chỉ hai chị em Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi: "Thả bọn họ, sau đó quỳ xuống thần phục, nhận tôi làm chủ nhân!"

"Tôi có thể tha cho các người một con đường sống".

Mọi người ngây người: "Anh nói gì?"

Nghẹn họng nhìn trân trối!

Khóe mắt mấy người Yêu Nữ Oản Oản, Phó Thập Nhất Lang, Thẩm Lãng, Quỷ Thủ Độc Thánh, Ác Thông Thiên, Tần Phong co giật.

Thế này cũng khoa trương quá rồi!

Ác Thông Thiên gào lên một tiếng: "Thằng tạp chủng, dám nói khoác mà không biết ngượng trước mặt kẻ ác đệ nhất thiên hạ tôi hả?"

"Quỳ xuống cho tôi!"

Ầm ầm!

Chân nguyên của Ác Thông Thiên cuồn cuộn, xông tới như một con thú dữ!

Người này vậy mà là cảnh giới Hợp Nhất!

Tần Phong kêu to: "Anh Diệp cẩn thận, tên này rất hung tàn!"

"Giết người không chớp mắt, là kẻ ác đệ nhất thiên hạ!"

Diệp Bắc Minh đứng chắp tay.

Bình tĩnh nhìn Ác Thông Thiên đánh tới!

Một trăm mét!

Năm mươi mét!



...

Mười mét!

Diệp Bắc Minh vẫn thờ ơ.

Ác Thông Thiên điên cuồng cười một tiếng: "Nhóc con, mẹ nó cậu sợ tới ngu rồi hả?"

"Một phế vật sơ kỳ Võ Thánh!"

"Thấy kẻ ác đệ nhất thiên hạ tôi không bị dọa quỳ xuống đã là rất can đảm rồi!"

Ba mét, đã đến!

Trong thoáng chốc.

Diệp Bắc Minh gọn gàng mà linh hoạt ra tay, đấm ra một quyền!

Sau lưng anh sát khí ngập trời, một giọt huyết long bùng nổ từ trong nắm đấm!

Ầm!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.

"A!"

Ác Thông Thiên kêu thảm một tiếng, cánh tay tấn công đã bị đánh nổ tung!

Một mảnh sương máu vỡ ra!

Bay ra ngoài giống như chó chết.

Ầm!

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, lôi ảnh trùng trùng.

Đi tới không trung phía trên cơ thể Ác Thông Thiên, đạp mạnh một cước xuống!

Một tiếng "Răng rắc" thật lớn vang lên!

Ác Thông Thiên như bị sét đánh, lao xuống đất như sao băng!

Diệp Bắc Minh từ trên trời giáng xuống, một chân đạp đầu Ác Thông Thiên: "Kẻ ác đệ nhất thiên hạ?"

"Xem ra, ông còn chưa đủ ác đâu!"

Phó Thập Nhất Lang nhướng mày.

Ánh mắt Thẩm Lãng lạnh giá, mang theo một chút ghen ghét!

Ánh mắt Yêu Nữ Oản Oản nhìn về phía Diệp Bắc Minh đã hoàn toàn thay đổi, vậy mà có một ít hưng phấn.

Tần Phong nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu!

"Hít!"

Những người còn lại hít sâu một hơi, trong mắt toàn là chấn động!

Đó chính là Ác Thông Thiên, kẻ ác đệ nhất thiên hạ!

Giao thủ với Diệp Bắc Minh thậm chí cả một chiêu cũng không cầm cự nổi?

Đệch!

Trái tim bọn họ đều sợ tới mức nổ rồi.

Một giây sau.

Tần Phong nở nụ cười: "Ha ha, Diệp Bắc Minh quả nhiên anh có chút bản lĩnh!"

"Tôi cho anh một cơ hội, thả Ác Thông Thiên".

"Sau đó chém đứt đầu mình, tôi có thể không truy cứu người nhà của anh..."

Không đợi anh ta nói xong.

Diệp Bắc Minh chợt nhấc chân đạp xuống, sương máu nổ bung!

Đầu Ác Thông Thiên biến thành một đống thịt nát!