Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 574: Liều chết một phen



Cất giọng giống như lời tuyên phán của tử thần!

Kiếm Đoạn Long bùng phát ra một con huyết long màu đỏ máu!

Chém về phía trước!

“Võ đế, làm sao có thể? Hắn tiến vào cảnh giới võ đế rồi?”

Ba ngày trước, Diệp Bắc Minh mới là võ thánh sơ kỳ!

Yêu Nữ Oản Oản, Phó Thập Nhất Lang, Thẩm Lang, Quỷ Thủ Độc Thánh kinh hồn bạt vía!

Tốc độ tăng cấp này, đúng là kinh người!

“Ngăn hắn lại!”

Đồng tử của Thẩm Vạn Tứ điên cuồng lại lại, hét lên một tiếng: “Chặn Diệp Bắc Minh lại, thưởng hai trăm triệu khối nguyên!”

Hai trăm triệu?

Chỉ cần ngăn lại là được?

Rất nhiều võ giả đỏ con mắt.

Trọng thưởng ắt có kẻ dũng!

Liền sau đó.

Một ông lão đứng ra, rút ra một thanh kim đao, đao khí cuồng bạo cuồn cuộn về phía trước!

Kiếm khí huyết long nghiền áp đến!

Phập!

Một tiếng vang lớn, ông lão kêu thảm một tiếng: “A!”

Cơ thể trực tiếp nổ tung, hóa thành sương máu!

“Suýt!”

“Lão Mặc!”

Mọi người hít khí lạnh, sợ đến tê dại da đầu, toàn thân run lên.

Lão Mặc là trên tiên thiên, lại bị giết bởi một đường kiếm?

Kẻ này rốt cuộc có cảnh giới gì?

Dù thế nào võ đế cũng không thể nào giết được trên tiên thiên chứ!

Lúc này.

Diệp Bắc Minh đi đến giống như một vị tử thần!

Thẩm Vạn Tứ sợ đến hoàn toàn tỉnh táo, điên cuồng gào thét: “Các người còn đợi cái gì? Ra tay! Mau ra tay đi!”

“Năm trăm triệu, tôi bỏ ra năm trăm triệu khối nguyên!”

“Chỉ cần có thể giúp tôi ngăn được Diệp Bắc Minh!”

Ông ta sợ đến phát điên!

Năm trăm triệu?

Các võ giả vốn còn đang do dự, trong đôi mắt lập tức đầy điên cuồng: “Vãi! Năm trăm triệu! Cả đời này cũng không kiếm được nhiều nguyên như vậy!”

“Liều thôi!”

Soạt! Soạt!

Mười mấy bóng hình xuất hiện, đều là ông lão đã có tuổi.

Một ông lão có mắt ba góc lạnh giọng uy nghiêm: “Diệp Bắc Minh, nếu tôi là cậu, thì bây giờ sẽ quay người bỏ đi!”



“Cậu phải biết rằng, tổ địa không phải thế giới bên ngoài, cho dù cậu nổi danh ở bên ngoài, nơi này cũng không phải là nơi cậu có thể ngang ngược!”

Diệp Bắc Minh hỏi lại một câu: “Vậy sao?”

Dẫm ra một bước!

Hóa thành một tàn ảnh tại chỗ, xuất hiện trước mặt ông lão mắt ba góc!

Chém ra một đường kiếm!

Ông lão mắt ba góc quát lên một tiếng: “Cậu dám, tôi...”

Kiếm Đoạn Long giáng xuống, nghiền áp tất cả!

Cơ thể của ông lão mắt ba góc vốn không đỡ được đòn tấn công của kiếm Đoạn Long, lập tức hóa thành sương máu!

“Suýt!”

Mười mấy ông lão định ra tay khác lạnh sống lưng, toát mồ hôi hột!

Sượt sượt sượt lùi lại!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lướt nhìn bọn họ, vẻ mặt thích thú: “Các ông không ra tay, thì tôi ra tay đấy?”

Một ông lão mặt vuông trong đó hít sâu một hơi: “Cậu Diệp, tôi rút lui!”

“Vừa nãy tôi bị quỷ ám, bắt đầu từ bây giờ, kể cả cậu Diệp diệt nhà họ Thẩm, tôi cũng sẽ không hỏi tới!”

“Cáo từ!”

Ném lại câu này.

Ông lão quay người định bỏ đi.

Diệp Bắc Minh chặn người này lại: “Tôi cho phép ông đi chưa?”

Trong lòng ông lão mặt vuông bùng phát cơn lửa giận: “Diệp Bắc Minh, Võ Thương Thiên tôi không muốn nhúng tay vào chuyện này!”

“Cậu đừng quá đáng!”

“Nhà họ Võ tổ địa, cũng không dễ chọc đâu!”

Diệp Bắc Minh thả nhiên nhả ra một chữ: “Ồ”.

Giơ tay, kiếm Đoạn Long chém xuống đầu của Võ Thương Thiên!

Dứt khoát nhanh gọn!

Bá đạo khiến người ta nổi giận!

Võ Thương Thiên gào thét một tiếng: “Vãi!”

“Súc sinh, cậu thực sự cho rằng tôi không dám giết…”

Phụt!

Đường máu xuất hiện!

Võ Thương Thiên chấn hãi, hai tay ôm chặt cổ: “Đường kiếm… thật nhanh!”

Đầu rơi xuống đất!

Chết không nhắm mắt!

Đến chết Võ Thương Thiên cũng không dám tin.

Diệp Bắc Minh giết ông ta dễ như trở bàn tay như vậy!

“Lão Võ!”

Mọi người cứng đờ người, kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh, giống như bị hất một chậu nước lạnh.



Tất cả không dám hành động!

Diệp Bắc Minh không đi đến Thẩm Vạn Tứ, mà lạnh lùng nhìn mấy ông lão đó!

Bước từng bước đi đến!

Những người này không thù không oán với anh, nhưng vì phần thưởng của Thẩm Vạn Tứ, cho nên đối địch với anh!

Về mặt ý nghĩa nào đó, loại người này đáng chết hơn!

Cách cách cách!

Diệp Bắc Minh bước từng bước đi đến, như bước chân tử thần.

Cả hiện trường tĩnh lặng như cái chết!

Đầy cảm giác áp bức!

Mười mấy ông lão toát mồ hôi đầy trán, trong đôi mắt tràn đầy tia máu, đồng tử điên cuồng co lại!

Đột nhiên.

Một ông lão như con kền kền tức giận gào thét: “Vãi! Tôi không chịu nổi nữa rồi, tôi đã sống một ngàn ba trăm tuổi, chưa từng chịu sỉ nhục như này!”

“Cùng ra tay giết hắn đi!”

“Mọi người còn đợi cái gì? Tên nhóc này đúng là biến thái, quá khát máu!”

“Chi bằng liều chết một phen còn hơn đợi chết!”

“Cùng ra tay, đừng cho hắn cơ hội!”

“Diệp Bắc Minh, mày đi chết đi!”

“Vãi mẹ kiếp, mày là cái thá gì? Ngang ngược ở tổ địa, chết cho tao!”

Mười mấy ông lão cùng quát lên.

Dậm chân, mặt đất bùng nổ!

Cùng ra tay!

Hầu như bọn họ đều là cảnh giới trên tiên thiên.

Cùng ra tay, thiên địa rung chuyển!

Cả sân viện nổi lên cơn gió lốc do chân nguyên hình thành, giống như cây đao đang bay, rất nhiều vị khách bình thường xung quanh bị xé vụn!

Ông lão như con kền kền cười dữ tợn: “Diệp Bắc Minh, mày đi chết đi!”

Một cánh tay tóm về phía Diệp Bắc Minh, giống như móng vuốt của kền kền!

“Đồ tạp chủng, mẹ kiếp, mày đúng là đáng chết!”

Một ông lão khác xông đến, một cây trường thương đâm về phía vị trí trái tim của Diệp Bắc Minh!

“Giết!

Ông lão thứ ba cầm một cái rìu lớn, đánh lén từ sau lưng!

Ông lão thứ tư, thứ năm…

Thứ mười…

Thứ mười lăm!

Cả mười lăm ông lão trên tiên thiên đánh lén từ các hướng khác nhau.

Diệp Bắc Minh đứng ở đó, không động đậy!

Thẩm Vạn Tứ nhìn thấy cảnh này, điên cuồng cười: “Ha ha ha, sát thần thì đã làm sao? Sợ đến ngu người rồi phải không!”

“Phế vật!”