Một người đàn ông trung niên cầm đầu có vẻ mặt kiêu ngạo, khinh miệt mở miệng: "Cậu chính là Diệp Bắc Minh?"
"Chủ nhân nhà tôi có lệnh!"
"Ba ngày sau Long Đường sẽ tổ chức diễn võ, đại điển để chọn ra chủ nhân Côn Luân Hư!"
"Đến lúc đó đại diện toàn bộ gia tộc hạng ba trở lên ở Côn Luân Hư đều phải có mặt xem lễ!"
"Diệp Bắc Minh, cậu cũng ở trong danh sách được mời!"
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt hỏi: "Chủ nhân nhà ông là ai?"
Người đàn ông trung niên cười một tiếng sâu xa: "Chủ nhân nhà tôi là ai ư?"
"Chủ nhân nhà tôi là đại đệ tử của chủ nhân Long Đường!"
"Năm mươi năm trước đã tiến vào top 100 bảng xếp hạng lịch sử của Côn Luân!"
"Cũng là người duy nhất được Thanh Huyền Tông của Đại Lục Chân Võ nhận làm đệ tử nội môn trong năm mươi năm gần đây, cậu nói xem chủ nhân nhà tôi là ai?"
Ngô Khinh Diên hít sâu một hơi: "Chẳng lẽ là anh ta? Lý Huyền Cơ!"
"Ha ha ha ha! Diệp Bắc Minh, cậu đúng là không có kiến thức!"
Người đàn ông trung niên ngửa mặt lên trời cười to: "Tỳ nữ của cậu còn có kiến thức hơn cậu nhiều!"
"Không sai, chủ nhân nhà tôi chính là Lý Huyền Cơ!"
Ông ta hét lớn một tiếng: "Cậu còn đứng ngây đó làm gì? Còn không quỳ..."
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh đưa tay ra, một sát khí ngập trời bùng nổ.
Ngưng tụ thành một nắm đấm trên không trung, đè xuống phía người đàn ông trung niên!
Người đàn ông trung niên quá sợ hãi: "Cậu dám giết..."
Ầm!
Một đống máu me nổ tung!
Đám người còn lại của Long Đường bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt: "Diệp Bắc Minh, cậu..."
Diệp Bắc Minh lười nói nhảm, dẫm chân một cái.
Ầm!
Một con rồng đỏ như máu lao ra từ trong cơ thể, chui vào trong đám người.
Hơn mười người chết ngay tại chỗ trong nháy mắt!
Ở vị trí cách cửa chính nhà họ Diệp hơn một trăm mét.
Một thiếu nữ vô cùng chấn động: "Anh ấy… anh ấy đã giết sứ giả của Lý Huyền Cơ rồi?"
"Ông nội, sao anh ấy lại to gan như vậy?"
Lão già ở bên cạnh cũng vô cùng nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh phía xa.
Chính là Lăng Vận Nhi và ông nội của cô ta.
Bỗng nhiên.
Một luồng khí tức nguy hiểm truyền đến!
Lão già đột nhiên biến sắc!
Gào!
Một tiếng rồng gầm.
Một kiếm khí huyết sắc từ trên trời giáng xuống.
Lão già bắt lấy bả vai Lăng Vận Nhi, tránh đi thật nhanh.
Ông ta quay đầu nhìn lại, vị trí ở sau lưng tràn ngập bụi bặm.
Đợi đến khi tất cả bụi bặm tản đi, ở đó chỉ còn lại một vết kiếm kinh khủng!
Lăng Vận Nhi hít sâu một hơi, nếu như bị một kiếm này chém trúng, cô ta và ông nội chắc chắn sẽ phải chết!
Lúc này.
Một giọng nói lạnh lẽo truyền đến: "Cảnh giới Hợp Nhất đỉnh phong?"
Diệp Bắc Minh giống như ma quỷ, xuất hiện trước mắt ông cháu hai người.
Anh nhìn Lăng Vận Nhi: "Tất cả những người bám theo tôi vào Tử Vong cốc đều đã chết hết, cô chính là người cuối cùng!"
Gương mặt xinh đẹp của Lăng Vận Nhi chấn động: "Anh… anh biết tôi đi theo phía sau anh?"
Diệp Bắc Minh lười nói nhảm, đưa tay chém ra một kiếm!
Lão già cảm nhận được sát ý kinh khủng của Diệp Bắc Minh.
Lúc đầu ông ta muốn nói ra thân phận của mình!
Thế nhưng nhìn thấy Diệp Bắc Minh bá đạo như vậy, trong lòng ông ta lại bộc phát ra một ngọn lửa giận vô hình: "Hay lắm tên nhóc kia, cậu cũng quá khoa trương rồi!"
"Ở trước mặt lão phu mà cũng dám bất cẩn như thế?"
Lão già dẫm chân một cái!
Một khí tức cường đại bộc phát ra.
Trong tay ông ta xuất hiện một thanh bảo kiếm màu vàng, giống như một con giao long sống sờ sờ!
Kiếm khí cuồng bạo ngưng tụ, chém về phía kiếm Đoạn Long!
Trong nháy mắt cả hai tiếp xúc.
Keng!
Một tiếng vang giòn.
Bảo kiếm màu vàng ầm ầm nổ tung, hóa thành vô số mảnh vỡ bay ra ngoài.
"Cái gì?"
Con ngươi của lão già co vào một chút, vẻ mặt vô cùng chấn động.
Ông ta cuồng bạo quát một tiếng: "Kiếm Kim Giao của tôi cũng là thần khí, thế mà lại không ngăn được kiếm Đoạn Long của cậu?"
"A!"
Lão già hít sâu một hơi: "Khá lắm!"
"Phẩm cấp của kiếm Đoạn Long đã vượt qua thần khí rồi!"
Diệp Bắc Minh không mở miệng.
Thân pháp tựa như tia chớp, chém kiếm thứ hai xuống.
Tất cả lửa giận trong lòng lão già đều biến mất, còn hưng phấn hẳn lên: "Ha ha ha ha, Diệp Bắc Minh, lão phu sẽ nhìn xem, rốt cuộc thanh kiếm trong tay cậu có được sức chiến đấu như thế nào!"
Chân nguyên trong cơ thể lão già ầm ầm tăng vọt.
Gào!
Hổ kêu rồng gầm.
Quần áo của ông ta lập tức nổ tung, để lộ ra cơ bắp màu đồng cổ.
Hai quyền hợp nhất, đánh về phía kiếm Đoạn Long!
Chân nguyên ngưng tụ thành một con rồng, một con hổ xông lên.
Ầm!
Kiếm Đoạn Long nện ở phía trên, bộc phát ra một tiếng vang kinh thiên động địa.
Rồng và hổ ầm ầm sụp đổ!
"A!"
Lão già kêu thảm một tiếng, cánh tay run lên, máu me đầm đìa.
Ông ta lùi bình bịch lại mấy chục mét, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: "Hay lắm nhóc con, lực chiến đấu của cậu quá kinh khủng!"
Diệp Bắc Minh không nói gì, tiếp tục ra tay.
Kiếm thứ ba chém tới!
Kinh thiên địa, khiếp quỷ thần!
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ khu vực ngoài cửa lớn Diệp phủ tiến vào trong đêm tối!
"Cái gì?"
Nhìn thấy cảnh tượng như thế, lão già biến sắc, trong lòng vô cùng rung động: "Tên nhóc này thật sự muốn giết lão phu! Lão phu sống hơn ngàn năm, cả đời này chưa bao giờ nhìn thấy người nào sát phạt quả đoán như thế!'
Lăng Vận Nhi kinh hô một tiếng: "Anh Diệp dừng tay, ông nội tôi là các chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất các!"