Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 584: Diệp Bắc Minh? Ngay cả một con kiến cũng không sánh nổi



Đột nhiên.

Một lão già bước ra một bước, đứng ở trên đài võ đạo trung tâm quảng trường: "Mọi người yên lặng một chút!"

Xoẹt!

Hơn triệu ánh mắt lập tức nhìn sang.

Đại trưởng lão Long Đường nghiêm túc nói: "Vị trí chủ nhân Côn Luân Hư đã trống không trên trăm năm!"

"Nước không thể một ngày không có vua, Côn Luân Hư càng không thể một ngày không có chủ!"

"Hiện nay, sau khi Long Đường cùng các thế lực lớn bàn bạc đã nhất trí quyết định, lấy đài võ đạo để quyết định ai là chủ nhân của Côn Luân Hư!"

"Trên đài võ đạo, vừa phân thắng bại, cũng quyết định sống chết!"

"Cấm chỉ sử dụng bất kỳ binh khí, độc dược gì, phải lấy thực lực bản thân để quyết định thắng bại!"

Đám người sững sờ.

"Rõ ràng là nhằm vào Sát Thần rồi!"

"Sát Thần cầm kiếm Đoạn Long trong tay, có thể giết cả cường giả Tiên Thiên!"

"Nếu như không có kiếm Đoạn Long, Sát Thần còn dám tới sao?"

Đám người nghị luận.

Đại trưởng lão Long Đường hét lớn một tiếng: "Yên lặng!"

Lôi Bằng trực tiếp đứng lên: "Có phải là không công bằng lắm không?"

"Hả?"

Ánh mắt đại trưởng lão Long Đường ngưng tụ: "Cậu có ý kiến gì sao?"

"Lôi Bằng, cậu làm gì thế?"

"Cậu điên rồi!"

"Nhanh ngồi xuống!"

"Chỗ này tới lượt cậu nói chuyện sao?"

Đám người Mục Ninh, Tống Điệp Y, còn có một vài sư huynh đệ của Lôi Bằng đều sợ choáng váng.

Vèo!

Vô số ánh mắt tất cả đều nhìn sang.

Chỉ là trên Tiên Thiên đã có mấy trăm người rồi.

Lôi Bằng suýt nữa bị dọa đến quỳ xuống!

Nhưng cho dù như thế, hắn vẫn kiên trì quát: "Bản thân vũ khí là một bộ phận thực lực của võ giả, Lôi Bằng tôi chưa từng nghe nói quyết đấu trên đài võ đạo lại bị hạn chế sử dụng vũ khí bao giờ cả!"

"Tôi không thể không hoài nghi, mấy người đang nhằm vào Sát Thần Diệp Bắc Minh!"

"Toàn bộ Côn Luân Hư có người nào không biết, Sát Thần cầm kiếm Đoạn Long trong tay, có thể giết người đứng trên Tiên Thiên chứ!"

"Long Đường mấy người sợ hãi Sát Thần và kiếm Đoạn Long đúng không?"

Hắn vừa dứt lời.

Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!

Lặng ngắt như tờ!

Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Lôi Bằng.



Tất cả đều sợ ngây người!

"Sao hắn dám nói ra những lời này?"

"Tên nhóc này là ai vậy?"

"Điên rồi sao?"

"Đậu má! Trâu bò!"

Đám người kịch liệt nghị luận.

Mấy người Mục Nhận, Tống Điệp Y, Mộc Tuyết Tình cũng đều sợ hãi đến mức tròng mắt như sắp rơi ra!

Cốc chủ Huyền Lôi Cốc cũng gầm thét: "Lôi Bằng, mẹ nó cậu điên rồi đúng không?"

"Ai cho phép cậu nói chuyện với đại trưởng lão Long Đường như vậy?"

Lôi Bằng lắc đầu: "Long Đường luôn luôn công bằng công chính!"

"Nếu đã công bằng công chính, chẳng lẽ còn không cho tôi nói chuyện sao?"

Đại trưởng lão Long Đường quát lên một tiếng lớn: "To gan!"

"Người trẻ tuổi, cậu đang chất vấn Long Đường sao?"

Nếu như ánh mắt có thể giết người!

Lôi Bằng đã hóa thành một bãi máu rồi!

Lôi Bằng ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha ha, Lôi Bằng tôi không có thực lực gì cả!"

"Chỉ là gan lớn, Sát Thần là thần tượng của tôi, tôi học Sát Thần không được sao?"

"Cậu!"

Cốc chủ Huyền Lôi Cốc tức đến mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng phủi sạch quan hệ với hắn: "Đại trưởng lão, tôi lấy thân phận chủ nhân của Huyền Lôi Cốc để cam đoan, chuyện này không có bất cứ quan hệ nào với Huyền Lôi Cốc!"

"Từ giờ trở đi, Lôi Bằng bị trục xuất khỏi Huyền Lôi Cốc!"

Đôi mắt của Lôi Bằng tràn ngập tơ máu: "Cốc chủ, cho dù ông có trục xuất tôi ra khỏi Huyền Lôi Cốc, tôi cũng muốn nói!"

Đột nhiên.

Một giọng nói lạnh lẽo truyền đến: "Đại trưởng lão, sao phải nói nhảm với một con kiến chứ?"

Một giây sau.

Một lực lượng cường đại cuốn Lôi Bằng lên không trung!

Ầm!

Lôi Bằng ngã mạnh xuống đất, vô cùng thê thảm.

Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!

Một bóng người kiêu ngạo xuất hiện, đứng chắp tay: "Đây chính là kết quả của kẻ dám ngỗ nghịch Long Đường!"

"Còn có người nào có ý kiến sao?"

Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!

Ai nấy cũng đều vô cùng kiêng kỵ nhìn bóng người đứng trên đài võ đạo!

Giờ phút này.

Dường như anh ta đã trở thành chủ nhân của Côn Luân Hư rồi.

Tất cả tông môn võ đạo của Côn Luân Hư đều phải thần phục dưới chân người này!



Một vị lão già vô cùng có danh vọng kiêng kỵ nói: "Lý Huyền Cơ, năm mươi năm trước chính là thiên tài!"

"Năm mươi năm đi qua, rốt cuộc cậu ta còn khủng bố tới cỡ nào?"

Một lão già khác cũng nghiêm túc hỏi.

"Rốt cuộc cậu ta là cảnh giới gì?"

"Không biết!"

Rất nhiều người đều lắc đầu.

Bọn họ căn bản nhìn không thấu thực lực chân chính của Lý Huyền Cơ!

Chỉ cảm thấy kẻ này vô cùng đáng sợ.

"Cậu ta còn chưa đủ trăm tuổi!"

"Đúng vậy, chủ nhân của Côn Luân Hư, trừ cậu ta ra thì không còn có thể là ai khác!"

Rất nhiều người đều kiêng kị nhìn sang.

Lôi Bằng nằm rạp trên mặt đất, gân mạch đứt đoạn.

Đan điền đã bị phế!

Cả người hắn đầm đìa máu me, chật vật ngẩng đầu nhìn Lý Huyền Cơ!

Lý Huyền Cơ giống như nhìn xuống một con kiến: "Biết vì sao tôi không giết cậu không?"

Con ngươi của Lôi Bằng co rụt lại: "Vì sao?"

Lý Huyền Cơ lạnh nhạt mở miệng: "Tôi muốn để cậu xem một chút, cái gọi là Sát Thần trong miệng cậu".

"Ở trong mắt tôi, ngay cả một con kiến cũng không bằng!"

"Lý Huyền Cơ tôi có thể quyết định sống chết của bất cứ người nào trong Côn Luân Hư!"

"Bao gồm cả Diệp Bắc Minh!"

Anh ta nói ra từng chữ.

Vô cùng hùng hồn!

Trái tim tất cả mọi người…

Cũng phải rung động mạnh!

Sắc mặt Hoàng Phủ Nguyệt nghiêm túc: "Anh Sơn, kẻ này so sánh với Diệp Bắc Minh thì ai mạnh ai yếu?"

Tiêu Đạo Sơn cười khổ một tiếng: "Nguyệt nhi, còn có khả năng so sánh sao?"

"50 năm trước Lý Huyền Cơ đã tiến vào top 100 bảng lịch sử Côn Luân!"

"Cho dù Diệp Bắc Minh có nghịch thiên thế nào thì lấy thực lực của cậu ấy bây giờ, sợ vẫn chưa đủ để tiến vào top 100 bảng Côn Luân!"

"Hơn nữa..."

Ông ta dừng lại một chút.

Tiêu Đạo Sơn nhẹ nhàng lắc đầu: "Thực lực của Diệp Bắc Minh là thực lực chân thật sao?"

"Chắc hẳn là nhờ vào thanh kiếm Đoạn Long kia rồi!"

Tiêu Dung Phi nhướng mày.

Tiêu Nhã Phi lại trực tiếp phản bác: "Bố, con không đồng ý!"

"Làm sao vậy?"