Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 589: Chủ nhân của Côn Luân Hư



Sắc mặt ông lão trầm xuống: “Cô là Vương Như Yên?”

Mọi người đều sửng sốt ngẩng đầu nhìn sang!

Chỉ thấy một thiếu nữ hạ xuống từ trên trời, chậm rãi đáp xuống bên cạnh Diệp Bắc Minh.

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh lập tức ánh lên nét kích động: “Diệp sư tỷ, tỷ không phải tới Thanh Huyền Tông sao?”

“Sao lại trở về rồi?”

Trên mặt Vương Như Yên vẽ lên nụ cười yêu chiều, còn vươn tay chọc vào gương mặt của anh, nói: “May mà chị trở về kịp thời, nếu không đệ không phải sẽ bị lão già này ức hiếp sao?”

Đôi mày Diệp Bắc Minh khẽ nhíu, nhìn Vương Như Yên bằng ánh mắt nghi ngờ.

Cảnh giới của cô ấy mới là Tiên Thiên.

Ngay cả cảnh giới Hợp Nhất cũng chưa tới!

Tuyệt đối không có khả năng là đối thủ của Thánh cảnh!

Nhưng phớt lờ những hoài nghi trong thầm lặng đó của Diệp Bắc Minh, Vương Như Yên chỉ nở nụ cười thần bí: "Tiểu sư đệ, đừng lo, cứ giao cho chị!"

"Được".

Diệp Bắc Minh yên lặng gật đầu.

Gương mặt già nua của Cổ Tư Sơ sầm xuống: "Vương Như Yên là sư tỷ của cậu?"

Vương Như Yên gật đầu: "Không sai, mong Cổ trưởng lão nể mặt tôi, vẫn nên rời đi trước thôi".

Cổ Tư Sơ cười lạnh một tiếng: "Hừ, thủ đoạn của Diệp Bắc Minh tàn độc, trước tiên đã phá nát tâm võ đạo của Lý Huyền Cơ, sau đó mới tàn nhẫn giết chết nó, thủ đoạn hung ác bậc này đúng là khiến người khác rùng rợn!”

"Nếu hắn không đền mạng, lão già này không có cách nào giải thích lại với vị kia!"

Nhưng Vương Như Yên nghe xong vẫn giữ nguyên ý cười sâu xa: "Cổ trưởng lão, nếu sau khi nhìn thấy vật này ông vẫn muốn ra tay, vậy coi như ông có dũng khí!"

Tay ngọc khẽ phất liền ném qua một phong thư!

Cổ Tư Sơ xé mở, lướt nhanh qua nội dung, cả gương mặt nhăn nheo lập tức biến sắc: "Chuyện này sao có thể!"

Vương Như Yên mỉm cười: "Cổ trưởng lão, ông còn muốn tiếp tục ra tay không?"

"Cô!!!"

Gương mặt Cổ Tư Sơ thoáng cái tái nhợt. Sau khi kinh hãi liếc Diệp Bắc Minh một cái xong, ông ta liền không chút do dự biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

"Lại chuyện gì nữa vậy?"

"Đây thế nhưng là sự tồn tại ở Thánh cảnh, vậy mà bị một lá thư dọa chạy mất?"

Hàng triệu tu võ giả có mặt tại hiện trường đều mù mờ nhìn nhau, rồi tò mò nhìn tới Diệp Bắc Minh thật sâu!

Lúc này, Vương Như Yên quét mắt nhìn xung quanh một lượt, yêu kiều cất tiếng: "Bây giờ mọi người có thể nói cho tôi biết ai mới là chủ nhân của Côn Luân Hư rồi chứ?”

Sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, một ông lão trong đám đông mới đứng dậy nói: "Hoàng Phủ Thiên Ưng đại diện cho Hoàng Phủ gia tộc công nhận cậu Diệp là chủ nhân của Côn Luân Hư!"

Toàn trường chết lặng.



Hoàng Phủ Nguyệt kinh ngạc che miệng: "Ông nội à, ông?"

Tiêu Trấn Đông yếu ớt thì thầm gì đó bên tai Tiêu Nhã Phi.

Tiêu Nhã Phi ngạc nhiên gật đầu, sau đó hét lớn: "Tiêu Nhã Phi truyền lại mệnh lệnh của lão tổ Tiêu gia, Tiêu gia công nhận cậu Diệp là chủ nhân của Côn Luân Hư!"

Tiêu Đạo Sơn trợn trừng mắt: "Lão tổ?"

Hai gia tộc lớn đều dồn dập biểu thị thái độ, giây tiếp theo.

"Hàn gia công nhận cậu Diệp là chủ nhân Côn Luân Hư!"

“Cổ gia công nhận cậu Diệp là chủ nhân Côn Luân Hư!"

“Cung Tuyết Thần công nhận cậu Diệp là chủ nhân Côn Luân Hư!"

“Huyền Lôi Cốc đồng ý!"

“Thiên Kiếm Tông đồng ý!"

“Phạn Âm Cốc…”

“Lưu Ly Tông…”

Các thế lực hạng hai và gia tộc tuyến bã đều lần lượt bày tỏ ý kiến.

"Chủ nhân, chúc mừng người".

Mấy người Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên và Lâm Thương Hải cũng đi tới.

Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết sóng vai mà đến, dừng lại bên cạnh Diệp Bắc Minh nói lời chúc mừng.

Trần Lê Y thì lặng lẽ đứng phía sau, ngưỡng mộ dõi theo bóng lưng Diệp Bắc Minh.

Vương Như Yên cười dịu dàng: "Tiểu sư đệ, hiện tại tất cả mọi người đều đã công nhận em là chủ nhân của Côn Luân Hư rồi!"

Diệp Bắc Minh nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu: "Vẫn còn có người không chấp nhận!"

Soạt!

Nói đoạn ánh mắt anh liền rời đến đám đông ở Long Đường!

Cả hội trường thoáng chốc lặng ngắt.

Diệp Bắc Minh bình tĩnh nhìn đại trưởng lão Long Đường, trầm lặng không nói.

Áp lực như sóng thần bất ngờ ập tới khiến đại trưởng lão bất giác rùng mình, cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Diệp Bắc Minh: "Cậu Diệp, từ nay về sau Long Đường thừa nhận cậu là chủ nhân của Côn Luân Hư!"

Lời này của ông ta vừa vang lên giống như ném một quả bom ra vậy.

Ầm!

Tâm tư của tất cả những người đang có mặt đều dậy sóng!

Hôm nay, bọn họ đã được chứng kiến một màn lịch sử.

Bách Hiểu Sinh hào hứng ghi chép lại: “Diệp Bắc Minh, 23 tuổi trở thành chủ nhân Côn Luân Hư!”



“Xưa nay chưa từng có, sau này cũng không ai sánh bằng?"

Anh ta viết xuống một dấu ‘?’ sau chữ ‘bằng’.

"Mới chưa đầy ba tháng đã trở thành chủ nhân Côn Luân Hư?", Mộc Tuyết Tình ngỡ ngàng cúi đầu: "Đây chẳng nào một giấc mộng!"

Văn Nhân Mộc Nguyệt vẻ mặt phức tạp nhìn về phía võ đài: "Nếu lúc đó bản thân chủ động một chút thì người con gái đứng bên cạnh anh ấy lúc này có phải chỉ có một người là mình không?"

Hai người họ đều có chút hối hận rồi! Nếu như... đáng tiếc, không có nếu như nữa!

Lôi Bằng hưng phấn đến mức đỏ cả mang tai, hằn gân xanh hét lớn: “Anh Sát thần, anh Sát thần!!! Anh là thần tượng của Lôi Bằng tôi! Vô địch, vô địch!”

Ở một nơi xa.

Lăng Thiên Hùng và Lăng Vận Nhi hai người cũng rất sốc.

“Hừ!”

Lăng Vận Nhi hít sâu một hơi, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, thật lâu sau mới thốt ra một câu: “Ông nội, anh ta thật sự đã đánh bại Lý Huyền Cơ sao?”

Kinh ngạc!

Thật không thể tin được.

Lăng Thiên Hùng nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Qủa thật không phải là người tầm thường!”

“Côn Luân Hư chỉ là một con sông nhỏ, tuyệt đối không chống đỡ được một con rồng như vậy!”

“Võ đài của cậu ta, là một thế giới rộng lớn hơn rất nhiều!”

“Thật vinh hạnh cho Côn Luân Hư, có thể sinh ra một người như vậy!”

“Ông nội?”, Lăng Vận Nhi khẽ run rẩy.

Đồng tử co rút kịch liệt.

Cô ta chưa bao giờ thấy ông nội mình nhận xét về ai như vậy.

Lăng Thiên Hùng trông khá thoải mái: “Được rồi, Vận Nhi, hãy theo ta đến gặp chủ của Côn Luân Hư!”

...

Diệp Bắc Thần đến trước mặt Tiêu Trấn Đông.

Vài chiếc kim bạc hạ xuống, rơi đúng vào tứ chi ông ta.

Anh lại lấy ra một ít đan dược: “Tiền bối, người uống những đan dược này đi, trong vòng nửa tháng sẽ khôi phục hoàn toàn”.

“Cái gì?”

Tiêu Trấn Đông với vẻ mặt kinh ngạc: “Cậu Diệp. Cậu nói thật chứ?”

Diệp Bắc Thần gật đầu: “Tôi lấy uy tín của mình ra bảo đảm”.

“Tốt, tốt! Thật là tốt”.

Tiêu Trấn Đông run lên vì phấn khích.