Ngày hôm qua ở Kim Lăng, Hạ Nhược Tuyết nhìn thấy Diệp Bắc Minh vội vã rời đi, lo lắng anh xảy ra chuyện.
Cả ngày đều mất hồn mất vía!
Vì vậy, còn chưa kịp xin nghỉ ở công ty, cô ta đã mua vé tàu cao tốc sớm nhất chạy thẳng đến Giang Nam.
Hỏi thăm một hồi, cô ta mới biết, phủ vua Giang Nam đã thành phủ Diệp.
Cửa canh phòng nghiêm ngặt, Hạ Nhược Tuyết không dám làm bậy, chỉ có thể ở cửa chờ Diệp Bắc Minh xuất hiện.
Diệp Bắc Minh vừa quay về, lúc cô ta muốn đi đến thì nhìn thấy cảnh tượng này.
Trái tim Hạ Nhược Tuyết như muốn tan vỡ, nước mắt rơi tí tách, cô ta cắn môi không nói một lời!
“Cậu khóc gì nữa?”
Tôn Thiến tức giận.
“Đúng là kẻ phụ bạc! Vừa thả thính cậu, vừa ở bên một người phụ nữ khác”.
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: “Tớ biết cô gái kia, Chu Nhược Giai”.
“Bạn cấp ba của chúng ta, hình như tớ nghe nói Bắc Minh có hôn ước với cô ta”.
“Không ngờ là thật…”
Tôn Thiến càng tức giận: “Cái gì? Anh ta có hôn ước với người khác mà còn qua thả thính cậu?”
“Tên khốn này! Đi, chúng ta đi nói chuyện với anh ta!”
Hạ Nhược Tuyết lập tức hoảng hốt, không ngừng lắc đầu: “Không được, không… tớ không muốn”.
Cô ta không biết dùng thân phận gì để đối mặt với Diệp Bắc Minh!
“Nhược Tuyết, cậu sợ cái gì?”
Tôn Thiến rất giận dữ: “Cậu đâu kém hơn Chu Nhược Giai kia!”
“Cậu da trắng xinh đẹp chân dài, ngày xưa hồi đi học, người theo đuổi cậu xếp hàng dài từ Trung Hải đến Long Đô!”
“Không được, tớ nuốt không trôi cục tức này!”
“Bạn tốt của Tôn Thiến tớ không thể bị tên xấu xa như vậy phụ lòng!”, Tôn Thiến tính khí nóng nảy, ngực phập phồng vì kích động.
Hạ Nhược Tuyết sống chết không chịu đi tìm Diệp Bắc Minh.
Hai người lôi kéo nhau ở cửa quán cafe.
Đúng lúc này, mấy người đàn ông xuất hiện, vây xung quanh hai người.
Một người đàn ông trong số đó bật cười, nói giọng Đông Doanh: “Hai cô gái, theo chúng tôi đi một chuyến!”
“Mấy người là ai?”
Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến mặt đầy cảnh giác.
Sắc mặt mấy người đàn ông trắng bợt, vừa nhìn liền biết hiếm khi xuất hiện dưới ánh mặt trời.
Trên cổ tay bọn họ còn có hình xăm ký hiệu đặc thù.
Người đàn ông Đông Doanh nhếch miệng cười: “Đi theo chúng tôi thì biết”.
“Chạy mau!”
Hạ Nhược Tuyết cảm nhận thấy nguy hiểm, hét lớn một tiếng.
Nhưng hai cô gái tốc độ đâu có nhanh bằng đám ninja của Đông Doanh.
Hai người trong nháy mắt đã bị bắt cóc, ném lên chiếc xe thương vụ vừa lao đến, nhanh chóng rời đi.
Một người phụ nữ phóng nhanh ra khỏi quán cafe, vóc dáng cô ta mảnh khảnh giống như một con miêu nữ.
Chính là nữ binh vương của Long Tổ, Ngư Ấu Vy!
Cô ta tra được một vài tin tức, vốn định đến thông báo cho Diệp Bắc Minh.
Sau đó nhân tiện giải quyết vấn đề ngân châm trong cơ thể cô ta.
Không ngờ gặp phải cảnh tượng như vậy!
“Ninja Đông Doanh!”
Sắc mặt Ngư Ấu Vy biến đổi: “Bọn họ thật to gan, sao lại dám bắt người giữa ban ngày?”
“Mấy cô gái kia hình như quen Diệp Bắc Minh”.
“Làm sao đây? Các cô ấy gặp nguy hiểm rồi”.
Ngư Ấu Vy suy tư trong chốc lát, lẩm bẩm: “Cứu bọn họ, xem như để Diệp Bắc Minh nợ mình một ân huệ, vậy thì mình cũng có một con bài thương lượng trong tay, có thể bắt anh ta lấy ngân châm ra khỏi cơ thể mình”.
Cô ta lên chiếc xe bên cạnh, đạp ga đi theo sau.
Tốc độ của người Đông Doanh rất nhanh, lướt qua tất cả các camera giám sát, đi thẳng đến ngoại thành Giang Nam.
Nơi này là một nhà máy nước bỏ hoang.
Ngư Ấu Vy giấu xe, đi theo phía sau, sâu vào trong xưởng tôn cỏ mọc um tùm.
Ngư Ấu Vy người nhẹ như yến, trực tiếp leo lên đỉnh xưởng tôn, nhìn xuống phía dưới.
Cô ta là nữ binh vương!
Năng lực điều tra rất mạnh.
“Trên đường đi có bảy tám trạm gác công khai, trạm gác ngầm cũng có bốn năm cái”.
“Trong xưởng có hơn ba mươi người, tất cả đều là ninja Đông Doanh! Bọn họ muốn làm gì?”, sắc mặt Ngư Ấu Vy chăm chú.
Lúc này, mấy người Đông Doanh kia đã túm được hai người Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến đi đến trước mặt một người đàn ông trung niên Đông Doanh.
Ông ta mặc trang phục ninja, sau lưng có hai thanh kiếm samurai vắt chéo!
“Đại nhân, phòng thủ của phủ Diệp rất mạnh, chỉ ở vòng ngoài thôi cũng có mấy chục võ giả cấp Thiên”.
“Bên trong phủ Diệp còn có một tông sư võ đạo trấn giữ!”
“Ba ninja của chúng ta đi vào cũng giết chết”, người đến bẩm báo, đẩy Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến lên phía trước: “Hai người phụ nữ này hình như có liên quan đến Diệp Bắc Minh!”
“Chúng tôi tiện tay bắt bọn họ về”.
Người đàn ông Đông Doanh liếc mắt nhìn Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến, cười gằn một tiếng: “Các cô có quan hệ gì với Diệp Bắc Minh?”
“Liên quan gì đến ông?”
Tôn Thiến nổi giận lôi đình, còn chưa hiểu hết tình thế: “Các người đang làm cái quái gì vậy?”