Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 592: Khiến cả Côn Lôn Hư phải chấn động



Ma khí!

Ma khí ngập trời!

Bầu trời bốn phía đều ảm đạm hẳn xuống, cứ như là từ ban ngày lập tức tiến vào đêm tối vậy!

Khí tức vô cùng khủng bố!

Một tiếng rít gào truyền đến: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Giống như là đi ra từ sâu trong Cửu U Địa Ngục!

Lạnh băng đến thấu xương!

Nhiệt độ xung quanh cũng đột nhiên giảm xuống!

Đạm Đài Yêu Yêu nói chuyện đã xảy ra vừa rồi lại một lần: "Là Nhược Dư và Nhược Tuyết vì để cứu mọi người nên đã dùng mạng sống của mình để uy hiếp!"

"Bà lão kia không tin, Nhược Dư liền tự chém một cánh tay!"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: "Làm sư tỷ của tôi bị thương, còn bắt người phụ nữ của tôi đi?"

"Tôi sẽ cho mấy người biết cái gì mới là sống không bằng chết thực thụ!"

"Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, hãy tìm kiếm khí tức của Nhược Dư và Nhược Tuyết cho tôi!"

"Được!"

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến.

Bắt đầu tìm kiếm!

Một lát sau.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Nhóc con, những người này đã có chuẩn bị từ trước!"

"Bọn họ đã ẩn giấu khí tức rồi!"

"Cái gì?"

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống: "Ngay cả ông cũng không tìm thấy sao?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài một tiếng: "Thực lực của tôi vẫn còn quá yếu, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục đến cảnh giới nhất định”.

"Nếu bọn họ cố ý ẩn giấu khí tức, lấy tình hình bây giờ của tôi sẽ rất khó để tìm kiếm!"

"Không sai, bọn họ đã ẩn giấu khí tức, nhưng không có cách nào ẩn giấu mùi!"

Diệp Bắc Minh lạnh như băng: "Có ý gì?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Khứu giác của ma thú cường đại hơn con người vô số lần, có thể cảm nhận được mùi vị trong không khí!"

Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra!

Ngay sau đó.

Anh bay lên trời, lập tức đi đến vị trí chục ngàn mét!

Sau đó phát ra một tiếng hét to như rồng gầm: "Tao lấy lực lượng huyết mạch để kêu gọi chúng mày, hãy tập hợp lại cho tao!"

Gào!



Làn sóng lan ra ngập trời.

Tất cả đám người tu võ trong phạm vi ngàn dặm đều khiếp sợ ngẩng đầu!

Nhìn lên phía trời cao hàng chục ngàn mét!

Chỉ thấy.

Trong tầng mây kia có một ngọn lửa ma thiêu đốt!

"Ông trời ơi, đó là cái gì vậy?"

...

Cùng lúc đó.

Tất cả các ma thú trong Tử Vong Cốc đều phát ra tiếng rống giận dữ!

Gào!

Gào!

Rầm rầm rầm rầm!

Hàng chục ngàn con ma thú lao ra khỏi Tử Vong Cốc như nổi điên.

Tạo ra thú triều khủng bố!

Những nơi mà thú triều đi qua, các tông môn đều gặp tai hoạ!

Sơn môn bị san bằng, gia tộc bị diệt trong khoảnh khắc!

Căn bản không có một người tu võ nào có thể ngăn cản được thú triều kinh khủng này!

"Sao lại thế này?"

"Cứu mạng!"

"A!"

Một vài người tu võ không may mắn còn bị thú triều cuốn vào trong đó.

Trong nháy mắt đã bị đạp thành một bãi máu!

"Đậu má! Đậu má! Đậu má!"

"Nhiều ma thú như vậy, sao lại giống như đang bị ai ra lệnh kêu gọi vậy?"

"Đã xảy ra chuyện gì? Là ai đang kêu gọi ma thú trong Tử Vong Cốc?"

"Ừng ực!"

Có người điên cuồng nuốt nước miếng: "Không ngờ lại có người có thể gọi được hàng chục ngàn con ma thú? Ông trời ơi!"

Ầm ầm ầm!

Côn Lôn Hư vô cùng chấn động, rất nhiều người tu võ đều nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sợ tới mức vỡ mật!

"Đi, đi xem!"

"Rốt cuộc là ai làm?"

Sau khi thú triều qua đi, vô số người tu võ theo ở phía sau.



Đám ma thú này lao một mạch đến dưới chân núi, nằm rạp trên mặt đất như đang quỳ lạy!

Mọi người đều ngây ra.

Ở vị trí trung tâm hàng chục ngàn con ma thú, một người tuổi trẻ đang đứng trên không trung!

Lửa ma ngập trời!

"Là anh ấy?"

"Người đứng đầu Côn Lôn Hư!"

"Diệp chủ? Sao… sao anh ấy có thể kêu gọi ma thú được?"

"Trời đất ơi!"

Sau khi mọi người nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Diệp Bắc Minh, tất cả đều bị dọa choáng váng.

"Chuyện này...”

"Thiếu chủ!"

Đám người Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên, Lâm Thương Hải nhìn thấy Diệp Bắc Minh kêu gọi hàng chục ngàn con ma thú đến, rung động đến mức hoá đá tại chỗ!

"Tiểu sư đệ, sao cậu có thể làm được vậy?"

Cho dù là hai người Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ cũng không thể ngăn cản sự rung động trong lòng.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, trông giống y như một thần chết!

Nhìn xuống hàng chục ngàn con ma thú!

Trong tay anh cầm cánh tay cụt của Chu Nhược Dư, trực tiếp hạ lệnh: "Cánh tay cụt này là của nữ chủ nhân chúng mày, cho dù phải trả bất cứ cái giá nào cũng phải tìm ra vị trí của cô ấy cho tao!"

"Con ma thú đầu tiên tìm được sẽ có tư cách đi theo bên người tao!"

"Gào!"

Hàng chục ngàn con ma thú cùng nhau rít gào, tất cả đều vô cùng kích động .

Chúng nó vừa ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí, tất cả đều quay đầu lại, lao về một phương hướng!

Diệp Bắc Minh đi theo phía sau.

Ầm ầm ầm!

Thú triều cuồn cuộn tạo ra bụi mù đầy trời, tới nhanh mà đi cũng nhanh!

"Yêu nghiệt, mẹ nó quả thực là yêu nghiệt!"

"Đậu má! Lại có thể triệu tập được hàng chục ngàn con ma thú? Diệp Bắc Minh đúng là kẻ điên!"

"Điều này quả thực còn khiến người ta chấn động hơn việc giết Lý Huyền Cơ!"

"Đây là người đứng đầu Côn Lôn Hư sao?"

Tất cả người tu võ ở đây đều không thể bình tĩnh lại, kịch liệt nghị luận.

Bách Hiểu Sinh đứng ở trong đám người, không nhịn được run rẩy: "Năm Nhâm Dần lịch Côn Luân, ngày 4 tháng 12, người đứng đầu Côn Lôn Hư - Diệp Bắc Minh triệu tập hàng chục ngàn con ma thú!"

"Khiến cả Côn Lôn Hư phải chấn động!"