Lúc này, vài con ma thú lại gần, nằm rạp dưới chân Diệp Bắc Minh.
Gào thét vài tiếng!
Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra.
Trên người đám người Mộ Thiên Thiên không có khí tức của Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết!
Diệp Bắc Minh sa sầm mặt lại, không phải bọn họ?
Vậy sẽ là ai?
Mộ Thiên Thiên vô cùng nghi hoặc: "Diệp Bắc Minh, vừa rồi anh nói cái gì?"
"Cái gì mà người phụ nữ của anh chứ, tôi chưa từng gặp người phụ nữ của anh bao giờ!"
Diệp Bắc Minh trầm mặt: "Nửa ngày trước có hai người đã bắt Nhược Dư và Nhược Tuyết đi!"
"Một người tên là Bạch Ác Thiên, một người khác tên là Tống Du Anh!"
"Mấy người có biết bọn họ không?"
Mộ Thiên Thiên giật mình: "Là bọn họ ư?"
Vèo!
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đứng trước mặt Mộ Thiên Thiên.
Anh không hề nể mặt mà bóp lấy cái cổ mềm mại của Mộ Thiên Thiên: "Nói!"
Lão già bên cạnh quá sợ hãi.
Tốc độ của Diệp Bắc Minh thật sự là quá nhanh.
Ngay cả cảnh giới Hợp Nhất như ông ta cũng không phản ứng kịp!
Lão già vội vàng mở miệng: "Ám Dạ Vương, ngài tuyệt đối không nên xúc động!"
"Thiên Thiên quận chúa không có bất cứ quan hệ nào với hai người này!"
"Bọn họ là người cung phụng thái sư!"
Diệp Bắc Minh dừng một chút, buông Mộ Thiên Thiên ra: "Thái sư?"
"Ông là ai?"
Lão già nở nụ cười: "Ám Dạ Vương, tôi là người bên cạnh bệ hạ!"
"Ngài gọi tôi là Viên công công là được rồi!"
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích.
Người này lại là thái giám?
Anh buông cổ của Mộ Thiên Thiên ra, nhìn Viên công công bằng ánh mắt lạnh như băng: "Trả lời hai câu hỏi của tôi!"
"Thứ nhất, thái sư trong miệng mấy người đang ở đâu?"
"Thứ hai, vì sao ông lại gọi tôi là Ám Dạ Vương?"
Một sát khí kinh khủng khóa chặt Viên công công!
Cơ thể già nua của Viên công công run lên, trong lòng thầm nghĩ: "Kẻ này cứ như là Ám Dạ quân vương sống lại, loại uy thế này thật sự là quá kinh khủng!"
Ông ta không dám chậm trễ chút nào, mở miệng nói: "Trả lời vấn đề thứ nhất của ngài: Thái sư ở Long Đô Đại Chu!"
"Lại trả lời vấn đề thứ hai của ngài: Ngài là hậu nhân của quân vương Ám Dạ!"
"Bệ hạ đã hạ chỉ để ngài kế thừa tước vị của quân vương Ám Dạ, bây giờ ngài chính là Ám Dạ Vương của hoàng triều Đại Chu!"
Diệp Bắc Minh chớp mắt.
Anh đã đồng ý với mẹ sẽ sửa lại án xử sai cho nhà họ Diệp!
Thay thế mẹ đi hoàng triều Đại Chu một chuyến, lấy lại tất cả những gì thuộc về nhà họ Diệp!
Nhưng anh còn chưa xử lý xong chuyện ở Côn Luân Hư.
Thế mà người của hoàng triều Đại Chu đã chủ động tới!
Giọng nói của Diệp Bắc Minh trầm xuống: "Nhà họ Diệp bị hoàng triều Đại Chu truy nã, chạy trốn tới Côn Luân Hư!"
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhà họ Diệp phạm tội gì?"
Viên công công bất đắc dĩ lắc đầu: "Năm đó hoàng triều Đại Chu vừa mới thành lập, quân vương Ám Dạ lập công lao cực lớn!"
"Đáng tiếc có tiểu nhân nói bậy là nhà họ Diệp muốn làm phản, để bệ hạ trách lầm nhà họ Diệp!"
"Bây giờ đã tra ra manh mối, bệ hạ muốn trầm oan giải tội cho nhà họ Diệp!"
"Ngài là người tốt nhất để thừa kế chức vị của quân vương Ám Dạ thế hệ này của nhà họ Diệp!"
"Chỉ cần ngài theo tôi về Long Đô Đại Chu, sẽ có thể kế thừa tước vị!"
Diệp Bắc Minh nhìn Viên công công bằng ánh mắt lạnh như băng: "Tôi không có chút hứng thú nào với vị trí quân vương Ám Dạ!"
"Thứ nhất, thái sư của mấy người đã bắt người phụ nữ của tôi đi, ở trong lòng tôi ông ta chắc chắn sẽ phải chết!"
"Thứ hai, năm đó người vu hãm nhà họ Diệp tôi phải bỏ ra cái giá y như vậy!"
"Thứ ba, tất cả những gì thuộc về nhà họ Diệp, tôi muốn lấy lại cả gốc lẫn lãi!"
Một luồng sát khí đập vào mặt!
"Cái gì?"
Viên công công giật mình.
Ông ta nuốt nước miếng một cái: "Ám Dạ Vương, chuyện này không đơn giản như vậy đâu".
"Nếu như ngài làm loạn, sợ rằng sẽ làm dao động căn bản của Đại Chu".
"Hơn một ngàn năm trôi qua, rất nhiều thứ đều đã là cảnh còn người mất".
Diệp Bắc Minh cười một tiếng sâu xa: "Nói cách khác, bọn họ hại nhà họ Diệp xong rồi cứ bỏ qua như vậy sao?"
Viên công công lúng túng cười một tiếng: "Ám Dạ Vương, bệ hạ đã đồng ý, có thể đền bù cho ngài".
Diệp Bắc Minh buồn cười lắc đầu: "Nhà họ Diệp chết nhiều người như vậy, đền bù có thể để những người chết đi sống lại sao?"
"Chuyện này..."
Viên công công trầm mặc.
Ông ta nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: "Ám Dạ Vương, ngài cứ yên tâm".
"Bệ hạ nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời chắc chắn hài lòng!"
Diệp Bắc Minh không tiếp tục bàn về vấn đề này nữa
Anh chỉ lo lắng cho Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết: "Từ nơi này đến Long Đô Đại Chu, nhanh nhất phải mất bao lâu?"
Nhược Dư và Nhược Tuyết đã bị bắt đi nửa ngày.
Nếu như bây giờ anh đến Long Đô Đại Chu bằng tốc độ nhanh nhất, có lẽ sẽ còn có cơ hội!
Viên công công thành thật trả lời: "Đại khái là ba ngày!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta sẽ đến Long Đô Đại Chu!"
Viên công công vui mừng quá đỗi: "Ám Dạ Vương, ngài đồng ý đến Long Đô Đại Chu sao?"
"Tốt, tốt, tốt, quá tốt rồi!"
"Việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta sẽ xuất phát ngay".
Ông ta vô cùng kích động, chuẩn bị xuất phát.
Lúc này, Viên công công nhìn thoáng qua bốn phía, hơn chục ngàn con ma thú đang vây quanh bọn họ: "Ám Dạ Vương…
Ngài có thể để những ma thú này rời đi không?"
"Nếu không ma thú phi hành của chúng tôi căn bản không dám động".
Chục ngàn con ma thú thả ra uy áp, ai dám động đậy chứ?
Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng gật đầu, dẫm chân xuống một cái: "Đều trở về đi!"
Gào!
Hơn chục ngàn con ma thú trăm miệng một lời gào thét.
Sau đó quay người rời đi.
Viên công công nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: "Ám Dạ Vương lại có thể điều khiển ma thú, nếu chuyện này truyền về Đại Chu, sợ là sẽ có rất nhiều người không thể ngủ yên giấc!"
...
Rừng rậm ma thú, trên đỉnh một cái cây đại thụ che trời.
Một con chim ưng to lớn đang chiếm cứ chỗ đó, mặc dù nó có thân thể diều hâu, thế mà lại mọc ra một cái đầu rồng!
Long Ưng!
Ma thú cấp mười!
Ở trong sào huyệt của Long Ưng.
Thế mà lại có một con thỏ trắng vô cùng bình thường!