Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 601: Đoạn Long Quy, Ám Dạ Vương



Vẻ mặt Hạng lão không thể tưởng tượng được: “Chuyện này... Ngài làm như thế nào vậy?”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông nói hơi nhiều lời vô nghĩa rồi đấy!”

Hạng lão không dám chậm trễ.

Ông ta cắn rách đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu.

Sau đó vẽ mấy kỹ hiệu quỷ dị trên mặt đất!

Ầm!

Ký hiệu sáng lên.

Nhưng một giây vừa trôi qua.

Ký hiệu đã lập tức tắt ngóm!

Hạng lão thay đổi sắc mặt: “Sao có thể!”

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Làm sao vậy?”

Hạng lão nuốt một ngụm nước miếng: “Đại nhân, ký hiệu tắt, hai người này... đã chết...”

“Ông nói cái gì?”

Diệp Bắc Minh biến sắc.

Một sát ý kinh khủng bao phủ Hạng lão: “Ông có biết nếu lừa tôi sẽ có kết cục như thế nào không?”

Hạng lão sợ tới mức run rẩy như một con chim cút, cả người đầm đìa mồ hôi: “Đại nhân, làm sao tôi dám lừa ngài chứ!”

“Tôi dùng trái tim võ đạo để thề đây là sự thật, hai người này thật sự đã chết!”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh lập tức tối đen!

Bạch Ác Thiên và Tống Du Anh đã chết?

Vậy chẳng phải là Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết lành ít dữ nhiều ư?

Giọng nói của Diệp Bắc Minh như truyền đến từ địa ngục: “Vậy còn cần ông làm gì nữa? Ông hãy chôn cùng với bọn họ đi!”

Hạng lão kêu to: “Đại nhân, khoan đã! Cầu xin ngài hãy bình tĩnh!”

“Tôi vẫn còn một bí pháp nữa có thể nhìn thấy cảnh tượng trước khi hai người đó chết!”

Diệp Bắc Minh quát lạnh: “Vậy ông còn chờ cái gì?”

“Vâng!”

Hạng lão nhanh chóng ra tay, lại phun ra một ngụm máu lần nữa!

Ký hiệu do máu tươi tạo ra lóe sáng.

Bốc cháy thành một ánh lửa!

Trong ánh lửa hiện lên một hình ảnh.

Khắp nơi xung quanh đều là đại thụ che trời!

Một cảnh tượng rừng cây nguyên thủy xuất hiện ở trong hình ảnh.

Diệp Bắc Minh vô cùng bất ngờ: “Nơi này là rừng rậm ma thú?”

Ngay sau đó.

Một bóng hình xinh đẹp xuất hiện ở bên trong hình ảnh.

Cô ta bóp chặt lấy cổ Bạch Ác Thiên và Tống Du Anh, đưa Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết đi!



“Người này...”

Trong nháy mắt Diệp Bắc Minh nhìn thấy bóng hình xinh đẹp kia.

Vẻ mặt anh không thể tưởng tượng được: “Sao lại là cô ta?”

...

Sau khi Bát vương gia rời đi đã trở lại vương phủ.

Tiến vào chỗ sâu trong một mật thất.

Ấn vào nút mở ngăn tủ bí mật.

Ầm ầm ầm!

Những tiếng cơ quan mở ra truyền đến.

Một ngăn tủ kim loại màu đen xuất hiện, ông ta vô cùng cẩn thận mở ngăn tủ ra.

Một bức hoạ cuộn tròn cổ xưa ố vàng xuất hiện ở trước mắt.

Ông ta mở bức hoạ ra!

Một người đàn ông trẻ tuổi chân đạp huyết long, cầm kiếm mà đứng!

Nhưng gương mặt của người đàn ông đó lại đã sớm mơ hồ không rõ.

Thanh kiếm trong tay người đó lại vô cùng kỳ quái, toàn thân đen thui, còn có một con thần long màu đen xoay quanh!

“Quả nhiên là giống nhau như đúc!”

Cả người Bát vương gia rung động: “Thanh kiếm trong tay tên nhóc kia, còn cả loại khí thế mình ta vô địch kia nữa!”

“Quả thực là không khác người trong bức tranh này một chút nào!”

Hô hấp của Bát vương gia trở nên dồn dập.

Mật thất rơi vào trong sự tĩnh mịch!

Chỉ có tiếng hít thở dồn dập của ông ta.

Không biết qua bao lâu.

Bát vương gia mới đảo mắt, dừng ở một hàng chữ ở góc bức tranh này: “Đoạn Long Quy, Ám Dạ Vương!”

“Năm đó chính là bởi vì sáu chữ này mà nhà họ Diệp...”

Bát vương gia tạm dừng lại.

Cả người ông ta không tự chủ được mà run rẩy!

“A!”

Cả người ông ta đều nổi da gà: “Đoạn Long Quy? Ám Dạ Vương?”

“Đoạn Long Quy! Ám Dạ Vương!”

“Chẳng lẽ không phải nói về Ám Dạ Vương năm đó, mà là... bây giờ?”

Hình ảnh huyết sắc biến mất.

“Sao lại là cô ta?”

Nghe thấy giọng nói của Diệp Bắc Minh.

Chu Lạc Ly khó hiểu hỏi: “Tiểu sư đệ, em quen người phụ nữ ra tay trong hình ảnh đó sao?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cô ta tên là Tôn Thiến, là một hồng nhan tri kỷ của em”.



Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi!

Chu Nhược Dư cùng Hạ Nhược Tuyết được Tôn Thiến cứu.

Chắc hẳn sẽ tạm thời an toàn.

Chu Lạc Ly che miệng cười trộm: “Ha ha ha, tiểu sư đệ đúng là nhiều hồng nhan tri kỷ thật!”

“Mới một năm không gặp mà đã có ba người rồi”.

Chu Lạc Ly lại liếc Mộ Thiên Thiên một cái: “Nói không chừng còn nhiều hơn”.

Vẻ mặt Mộ Thiên Thiên đột nhiên dao động.

Diệp Bắc Minh lại lắc đầu: “Tứ sư tỷ, chị đừng giễu cợt em”.

“Em và cô ta không có quan hệ gì cả”.

Trong lòng Mộ Thiên Thiên cảm thấy vô cùng mất mác!

Cô ta là một người kiêu căng, sau khi biết bệ hạ tứ hôn cho cô ta và Diệp Bắc Minh, cô ta đã phản đối!

Thậm chí là kháng cự!

Cô ta đến Côn Lôn Hư chính là để từ hôn.

Nhưng không ngờ Diệp Bắc Minh chẳng những có thiên phú võ đạo kinh người, mà y thuật anh thể hiện ra vừa rồi cũng làm cho cô ta rung động!

Nếu sớm biết rằng Diệp Bắc Minh y võ song toàn, cho dù cô ta không lập tức đồng ý.

Cũng sẽ không lập tức từ chối!

Bỗng nhiên.

Giọng nói của Hạng lão truyền đến: “Đại nhân, tôi đã nói cho ngài biết tất cả những gì mình biết rồi”.

“Cầu xin ngài hãy tha mạng cho tôi!”

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Tôi cho ông hai lựa chọn!”

“Thứ nhất, thần phục tôi, ký kết khế ước chủ tớ”.

“Thứ hai là chết!”

Hạng lão nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, trong mắt hiện ra lửa giận!

Đột nhiên!

Tắt!

Ông ta quỳ xuống dập đầu rõ ràng lưu loát: “Thuộc hạ Hạng Vô Nhai lựa chọn thần phục!”

“Ký kết khế ước chủ tớ đi”.

“Vâng!”

Hạng Vô Nhai phun ra một ngụm máu, ký kết khế ước chủ tớ với Diệp Bắc Minh.

Mộ Thiên Thiên có chút phát choáng váng!

Hạng Vô Nhai đã sắp vượt qua cảnh giới Hợp Nhất, là người tu võ cảnh giới Thánh!

Một người khủng bố như vậy, nếu gia nhập hoàng triều Đại Chu cũng có thể tùy tiện giữ chức quan lớn ở biên giới!

Nhưng bây giờ.

Không ngờ lại quỳ gối thần phục dưới chân Diệp Bắc Minh?

Giờ phút này.