Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh như băng: “Mẹ của tôi và Thanh Huyền Tông có quan hệ gì?”
Từ Huyền Võ vội vàng trả lời: “Mẹ của cậu là đệ tử nội môn của Thanh Huyền Tông, bà ta là thiên tài yêu nghiệt nhất của Thanh Huyền Tông trong vòng một ngàn năm trở lại đây!”
“Bà ta nhập môn chưa đến năm năm, đã bò được lên top mười bảng xếp hạng Thanh Huyền trong Tông!”
Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Từ Huyền Võ: “Đã như vậy, tại sao ông sỉ nhục mẹ của tôi?”
Cơ thể của Từ Huyền Võ run lên: “Chuyện này nói ra thì dài…”
Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng: “Chuyện dài thì từ từ nói, tôi có thời gian!”
“Được!”
Trong lòng Từ Huyền Võ mang theo nỗi hối hận sâu sắc: “Tuy Diệp Thanh Lam có thiên phú nghịch thiên, nhưng cuối cùng xuất thân không tốt”.
“Bà ta thế cô lực mỏng, bị một vị lão tổ của nhà họ Ô nhìn trúng, muốn thu nhận bà ta là lư đỉnh!”
Sắc mặt của Diệp Bắc Minh cực kỳ khó coi.
Anh là võ giả, đương nhiên biết lư đỉnh nghĩa là gì!
Một khi võ giả trở thành lư đỉnh của người khác, thực lực sẽ bị hút cạn.
Thế vẫn coi là may mắn!
Nếu xui xẻo, ngay cả tuổi thọ cũng bị hút cạn!
Diệp Bắc Minh cất giọng băng lạnh: “Nhà họ Ô là ai?”
Từ Huyền Võ không dám chậm trễ: “Thanh Huyền Tông truyền thừa mấy vạn năm, do bảy gia tộc cùng xây dựng!”
“Nhà họ Ô là một trong số đó, hơn nữa còn là một trong ba nhà có thực lực cường mạnh nhất trong bảy gia tộc!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Các ông làm sao biết được mẹ tôi mang thai huyết mạch ma tộc?”
Từ Huyền Võ ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh một cái, sợ đến run rẩy khi nhìn thẳng vào đôi mắt băng lạnh vô tình đó!
“Diệp Thanh Lam vì trốn tránh áp lực của nhà họ Ô, cho nên rời khỏi Thanh Huyền Tông, tiến vào một nơi được gọi là vùng biển cấm kỵ“.
“Hai mươi tư năm trước, khi bà ta trở về Thanh Huyền Tông, đã mang thai…”
“Hơn nữa, khi tiến vào vào tháp Thông Thiên Thanh Huyền Tông, bị tháp Thông Thiên phát hiện trong cơ thể có khí tức của ma tộc”.
“Chấp Pháp Đường bèn hạ lệnh truy giết Diệp Thanh Lam…”
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.
Hai mươi tư năm trước?
Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra!
Chẳng lẽ mẹ bị thương vì bị Thanh Huyền Tông truy giết, chạy về Côn Luân Hư?
Sau đó.
Lại đến giới phàm tục!
Nhưng, mẹ bị Thanh Huyền Tông truy giết, tại sao còn muốn để anh gia nhập Thanh Huyền Tông?
Điều này, Diệp Bắc Minh cũng không hiểu.
Xem ra chỉ có gia nhập Thanh Huyền Tông, mới có thể biết mọi việc.
“Kiếm Long Đồ thì sao? Chuyện này là thế nào?”
Diệp Bắc Minh giơ tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay.
Từ Huyền Võ nhìn kiếm Đoạn Long, sâu trong con mắt lóe lên vẻ tham lam!
Liền sau đó.
Ông ta liền che đậy sự tham lam này: “Tương truyền Đại Lục Chân Võ có một món chí bảo vô thượng, tên là tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”
“Kẻ nào có được tháp Càn Khôn Trấn Ngục có thể có được thiên hạ, thanh kiếm trong tay cậu, là do Diệp Thanh Lam mang về từ vùng biển cấm kỵ”.
“Trên thanh kiếm này có hình ảnh của chân long, lại nghe nói chân long này là một tấm bản đồ, đánh dấu vị trí của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”
“Cho nên, mọi người đặt tên cho thanh kiếm này là Kiếm Long Đồ, có nghĩa là bản đồ!”
Diệp Bắc Minh cười: “Cho nên, các người truy giết mẹ của tôi, vốn không phải vì bà ấy mang thai huyết mạch ma tộc!”
“Mà là vì Kiếm Long Đồ trong tay bà ấy?”
“Ha ha ha, đúng là muốn đổ tội cho người khác, không lo thiếu chứng cớ!”
Từ Huyền Võ sợ đến bò dưới đất dập đầu: “Đại nhân, truy giết mẹ của cậu cũng chỉ là nhà họ Ô và mấy gia tộc khác làm, Từ Huyền Võ chưa từng làm chuyện này!”
“Tôi đúng là đáng chết, chỉ vì lòng tham nhất thời, sau khi được biết Kiếm Long Đồ xuất hiện mới đến hoàng triều Đại Chu!”
“Tôi đã là phế nhân, cậu tha cho tôi một mạng đi!”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Đừng vội, để tôi nghiệm chứng đã!”
Vù!
Một luồng hào quang màu máu từ đồng từ của anh bắn ra, chui vào trong cơ thể của Từ Huyền Võ.
“Đây là…”
Từ Huyền Võ kinh hãi.
Huyết hồn chú, trực tiếp lục soát!
Trong tích tắc!
Anh đều biết tất cả thông tin trong đầu Từ Huyền Võ.
Từ Huyền Võ không nói dối, tất cả giống như ông ta nói!
Lục soát thần hồn kết thúc!
Từ Huyền Võ bò dưới đất: “Thuật lục soát thần hồn? Làm sao cậu có thể có thần thông này…”
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt lạnh lùng: “Người chết không cần thiết phải biết!”
“Diệp Bắc Minh, cậu không coi trọng đạo đức võ đạo!”
Từ Huyền Võ sợ đến toàn thân run lên: “Tôi đã nói với cậu hết rồi, cậu còn giết…”
Phụt!
Một kiếm chém qua!
Cái đầu của Từ Huyền Võ bay cao lên, phập một cái rơi xuống đất.
Đôi mắt trừng mở to, dữ tợn đáng sợ.
“Còn cả ông, có thể lên đường rồi!”
Diệp Bắc Minh nhìn sang Hoàng Phi Hổ.
Đập một chưởng đến!
Trong đôi mắt của Hoàng Phi Hổ hiện lên tia giải thoát: “Cảm ơn…”
Cái chết là một ơn huệ đối với Hoàng Phi Hổ!
Phập!
Một làn sương máu bùng nổ!
Đám đệ tử của Thanh Huyền Tông sợ đến toàn thân run rẩy, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Sợ đến trái tìm cũng sắp nổ tung!
“Các người thì sao? Nên xử lý thế nào đây?”
“Xin tha mạng!”
Mười mấy đệ tử của Thanh Huyền Tông trực tiếp quỳ xuống!
“Đại nhân, tôi tên là Chu Thường…”
Tôi là Chương Bảo Đông…”
“Đại nhân xin tha mạng, chúng tôi tình nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu!”
“Đại nhân đừng giết chúng tôi, chúng tôi chỉ cùng hai vị trưởng lão ra ngoài rèn luyện, không tham gia vào việc truy sát mẹ của cậu!”
“Đại nhân, tôi vẫn còn trẻ, gia nhập Thanh Huyền Tông chưa đến mười năm…”