Một người đàn ông trung niên Đông Doanh khoác áo tắm dài, chân mang guốc gỗ, nửa người đầy hình xăm, gào lên nói: “Mày là ai? Dám…”
“Rầm!”
Diệp Bắc Minh căn bản không thèm nghe, một cước đá bay viên đá làm nổ tung đầu người kia.
“Chủ nhân của suối nước nóng Cực Lạc đâu?”
“Tôi nói rồi, cứ một giây không xuất hiện thì tôi sẽ giết chết một người Đông Doanh!”
“Trong vòng năm phút, nếu vẫn không xuất hiện thì tôi giết sạch nơi này!”, Diệp Bắc Minh hết sức oai phong, căn bản không thèm để mắt tới đám người Đông Doanh.
Chỉ cần là người Đông Doanh xuất hiện trong tầm mắt anh, dù là nam hay nữ thì đều giết hết!
Chỉ trong ba phút ngắn ngủi, toàn bộ suối nước nóng Cực Lạc đã chất đầy xác của người Đông Doanh.
Lúc này, sâu trong suối nước nóng Cực Lạc, Saito Asuka nhận được tin tức thì suýt chút nữa bật dậy khỏi ghế.
“Anh nói cái gì?”
“Một thanh niên tự xưng là Diệp Bắc Minh đang xông vào suối nước nóng Cực Lạc!”
“Chờ đã, Diệp Bắc Minh?”
“Chính là Diệp Bắc Minh gây ồn ào huyên náo khắp Giang Nam, tiêu diệt nhà họ Triệu Giang Nam, vua Giang Nam cũng vì tên đó mà chết đấy hả?”
Sau một thoáng tức giận, Saito Asuka kinh ngạc đứng dậy.
Trong phòng, Yindong Itto Fuji nói với một võ giả đảo quốc: “Không chỉ thế, một tiếng trước thương hội Đông Doanh chúng ta cũng bị tên này lật đổ!”
“Koizumi Kotaro đã bị giết! Kazuo Karasawa cũng đã chết!”
“Cái gì?”
Saito Asuka ngây người: “To gan thật!”
Yindong Itto Fuji cười lạnh: “Còn một chuyện mà anh không biết đấy, thanh niên Long Quốc tên Diệp Bắc Minh này còn giết cả Quân Vô Hối!”
“Quân Vô Hối? Con trai ruột của chiến thần Lăng Phong, Quân Vô Hối đấy hả?", Saito Asuka hít một hơi thật sâu.
Yindong Itto Fuji lặng lẽ gật đầu.
Sắc mặt Saito Asuka liên tục thay đổi.
Hắn ta lấy điện thoại di động, bấm một dãy số gọi đi.
Cùng lúc đó, ở trụ sở hiệp hội võ đạo ở hành tỉnh Đông Nam.
Mấy người đàn ông trung niên ngồi vây quanh lại một chỗ.
Trong đó có một người mở miệng: “Tin tức mới nhất, thương hội Đông Doanh ở trụ sở hiệp hội Giang Nam đã bị Diệp Mắc Minh lật đổ!”
“Hơn nữa, Quân Vô Hối cũng đã chết! Bị Diệp Bắc Minh giết chết!”
Trong phòng họp là một sự im lặng.
Một lát sau, có người khó tin nói: “Tên Diệp Bắc Minh này đúng là to gan lớn mật mà!”
“Nó diệt nhà họ Triệu, phá tiệc mừng thọ vua Giang Nam, tôi nghĩ gan nó vốn đã to rồi!”, một người khác chậc chậc nói, sau đó lắc đầu: “Không ngờ cả Quân Vô Hối mà nó cũng dám giết!”
Một ông lão kinh ngạc, thở dài nói: “Đó là con trai của chiến thần Lăng Phong đấy!”
“Nghé con không sợ cọp, Diệp Bắc Minh này không biết đã học được võ nghệ ở đâu, sau đó lại cho rằng bản thân mình là lớn nhất trên đời ư?”, một người đàn ông trung niên cười lạnh.
Có người nói: “Hà hà, thật ra thì điều này cũng không tệ!”
“Ý là?”
“Một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, có gì đâu mà tệ với cả không!”
Người nọ tiếp tục cười nói: “Tuy vua Giang Nam là kẻ không ra gì, chỉ là con rối để chiến thần Lăng Phong vơ vét của cải!”
“Nhưng Giang Nam có vua Giang Nam trấn giữ, thì Giang Bắc chúng ta không tiện nhúng tay vào chuyện bên đó”.
“Bây giờ, vua Giang Nam đã chết, nhà họ Triệu cũng không còn, thương hội Đông Doanh cũng biến mất”.
“Cả Giang Nam bây giờ đã biến thành một đống hỗn loạn…”
Những người đang ngồi ở đâu đều là những người giữ chức vị cao trong hiệp hội võ đạo.
Tất nhiến chỉ số IQ và EQ cũng không thấp.
Được nhắc nhở đôi chút, họ đã lập tức hiểu ra.
Giang Nam rối loạn!
Cơ hội của bọn họ đã tới rồi!
Chiến thần Lăng Phong mất đi con trai, chắc chắn sẽ đối phó với Diệp Bắc Minh.
Bọn họ có thể tranh thủ lúc loạn lạc này, bỏ Giang Nam vào túi mình.
Đột nhiên, có người mở miệng: “Còn một phiền toái nữa, đó là Vương Như Yên…”
Mọi người chìm vào im lặng!
Một người khác gật đầu: “Cô gái đó đúng là hơi khó giải quyết”.
“Hừ! Một con đàn bà mà thôi, chẳng lẽ cô ta có thể đối đầu với cả Giang Bắc chúng ta?", ông lão kia khinh thường hừ lạnh một tiếng.
“Tút tút tút!”, đúng lúc này, điện thoại của phó hội trưởng hiệp hội võ đạo Mã Lập Quốc vang lên, ông ta tiện tay nghe máy.
“Cái gì?”
Mã Lập Quốc đứng bật dậy, vẻ mặt đầy sự kinh ngạc.
“Chuyện gì thế?”
Tất cả những thành viên cấp cao của hiệp hội võ đạo đều nhìn qua.
Mã Lập Quốc cúp điện thoại, vẻ mặt đầy nặng nề, không dám tin nói: “Tên Diệp Bắc Minh đó đúng là điên rồi!”
“Thế nào?”, mọi người nhướng mày.
Mã Lập Quốc bình tĩnh nói: “Thằng ranh đó đã giết tới Giang Bắc chúng ta, xâm nhập vào suối nước nóng Cực Lạc của người Đông Doanh rồi!”
“Đến lúc này, đã giết không dưới ba mươi người Đông Doanh rồi”.
“Diệp Bắc Minh đã giết tới Giang Bắc ư?”, thành viên cấp cao của hiệp hội võ đạo đều giật mình, sau đó mặt mọi người đều lạnh xuống trông thấy.
Diệp Bắc Minh làm gì ở Giang Nam thì bọn họ mặc kệ!
Thậm Chí, nước ở Giang Nam bị Diệp Bắc Minh quậy càng đục càng tốt.
Bọn họ bàng quang, ngồi đó làm ngư ông đắc lợi.
Nhưng một khi đánh tới Giang Bắc, làm xằng làm bậy trên Giang Bắc của họ.
Thì đã chạm đến giới hạn của bọn họ rồi!
Ông lão kia cười lạnh: “Thứ gì thế không biết, một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mà cũng dám tới Giang Bắc gây chuyện hả?”
“Nó tưởng Giang Bắc của chúng ta là nơi thế nào? Chợ hả?”, một người đàn ông trung niên vỗ bàn đứng dậy.