Đột nhiên, quát lớn một tiếng: “Vạn thú quy tụ, chỉ cần là người của Huyết Vân Tông, một người cũng không được bỏ qua!”
“Ăn thịt hết bọn chúng cho tao!”
“Gru!”
Đột nhiên, từ phía sau lưng vang lên tiếng gầm của ma thú.
“Tiếng gì vậy?”
Đám người của Huyết Vân Tông kinh hồn bạt vía.
Không nhịn được quay đầu nhìn!
Suýt!
Tất cả hít khí lạnh, gần như sợ đến ngốc nghếch!
Chỉ thấy, hàng triệu ma thú xông đến như thiên binh vạn mã!
Gru!
Hàng triệu ma thú cùng gầm thét, dẫn đến thú triều đáng sợ.
Xông giết đến như thiên binh vạn mã, đám người Huyết Vân Tông hoàn toàn tuyệt vọng!
“A!”
Một hồi tiếng kêu thảm ập đến, bốn năm người trực tiếp bị dẫm thành bùn thịt.
Khung lão quái phản ứng lại, bỗng quát một tiếng: “Đột phá vòng vây, cùng tôi đột phá vòng vây!”
Cơ thể những người khác run lên, điên cuồng tấn công đàn thú!
Nhưng vô ích.
“A!”
“Khung trưởng lão cứu mạng!”
“Ngô trưởng lão cứu tôi với…”
“Không…”
Tiếng kêu thảm vang lên.
Sương máu ngập trời bùng nổ!
Trong ánh mắt kinh sợ của đám người Côn Luân Hư, tất cả người của Huyết Vân Tông đều bị dẫm thành bùn thịt.
Mọi người không ngừng hít khí lạnh!
“Diệp chủ thực sự có thể triệu tập hàng triệu ma thú ư? Cũng thật khủng bố quá rồi!”
“Tôi còn cho rằng thú triều lần trước là sự cố, không ngờ lại đúng là do Diệp chủ triệu tập?”
“Ma thú không có tình cảm, chỉ biết giết chóc, hung tàn hơn con người rất nhiều! Có hàng triệu ma thú trong tay, sau này ai còn là đối thủ của Diệp chủ?”
“Đệ nhất Côn Luân Hư, hoàn toàn xứng đáng!”
Tất cả mọi người trừng mở to đôi mắt.
Chấn hãi! Tuyệt vọng!
Lúc này, bên ngoài cấm địa long mạch đã yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều không dám tin vào mắt mình.
Một người sai khiến hàng triệu ma thú?
Làm sao có thể!
Bách Hiểu Sinh nuốt nước miếng: “Diệp chủ có thể sai khiến vạn thú, từ xưa đến nay chưa từng có!”
“Tiêu diệt cao thủ Thánh Cảnh của Huyết Vân Tông, từ xưa đến nay chưa từng có!”
“Cảnh giới võ đế đã trở thành đệ nhất Côn Luân Hư, từ xưa đến nay chưa từng có!”
“Hôm nay, lịch sử bảng xếp hạng Côn Luân cập nhật, Diệp Chủ có thể liệt vào top mười!”
Mọi người kinh hãi!
Diệp Bắc Minh đã khủng bố như vậy, mà mới lọt vào top mười lịch sử bảng xếp hạng Côn Luân?
Lúc này.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Bắc Minh!
Gru!
Hàng triệu ma thú đồng loạt bò dưới chân Diệp Bắc Minh, thận trong gầm thét.
Đúng là hoàn toàn khác với ma thú khát máu vừa nãy!
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Tất cả làm tốt lắm, đây là phần thưởng cho chúng mày!”
Anh giơ tay, trực tiếp ném ra một nắm đan dược.
“Gru!”
Các ma thú vô cùng kích động, bao vây di chuyển quanh Diệp Bắc Minh không thôi!
Một trăm mấy chục ngàn võ giả hóa đá tại chỗ.
Đó đều là ma thú hung tàn sao?
Tại sao dưới chân Diệp chủ, lại như con chó giữ nhà vậy?
Lôi Bằng kinh hãi đến trợn mắt há hốc miệng: “Vãi, anh Diệp, làm sao anh làm được?”
Hai người Tiêu Đạo Sơn và Hoàng Phủ Nguyệt cũng nhìn cảnh này với vẻ mặt kinh sợ!
Tiêu Nhã Phi nở nụ cười, nhìn Diệp Bắc Minh một cách sùng bái!
Vù!
Đột nhiên.
Kết giới của cấm địa long mạch mở ra, Đạm Đài Yêu Yêu xuất hiện với sắc mặt nghiệm trọng: “Tiểu sư đệ, ngũ sư tỷ và thất sư tỷ bị thương rất nặng!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh nghiêm lại: “Giải tán hết đi!”
Gru!
Hàng triệu ma thú gầm thét một tiếng, lưu luyến giải tán vào trong rừng cây.
Ánh mắt chấn hãi của mọi người hồi lâu không thể bĩnh tĩnh!
Diệp Bắc Minh đang định tiến vào cấm địa long mạch.
Liền chuyển ánh mắt nhìn sang Tiêu Nhã Phi, nói với Tiêu Đạo Sơn: “Tiền bối Tiêu, Nhã Phi bị thương chưa hồi phục!”
“Trong cấm địa long mạch có thiên trì, có thể giúp cô ấy hồi phục thương tích”.
“Có thể để tôi đưa cô ấy vào trong không?”
Tiêu Đạo Sơn kích động.
Khuôn mặt già đỏ bừng!
Tiền bối Tiêu?
Ánh mắt của các võ giả khác của Côn Luân Hư nhìn Tiêu Đạo Sơn cũng hoàn toàn thay đổi!
Ông ta thật may mắn!
Diệp chủ lại gọi ông ta một tiếng tiền bối Tiêu?
‘Bắt đầu từ bây giờ, sợ là cả Côn Luân Hư không có ai dám chọc vào nhà họ Tiêu nữa!’, một vài ông lão thầm cảm thán.
“Tiền bối Tiêu?”
Diệp Bắc Minh lại gọi một tiếng.
Hoàng Phủ Nguyệt véo chồng một cái!
“Hả?”
Cuối cùng Tiêu Đạo Sơn phản ứng lại: “Được, được, được! Không vấn đề!”
Giao Tiêu Nhã Phi vào tay Diệp Bắc Minh.
Công chúa đứng lên, đi vào trong kết giới của cấm địa long mạch: “Lôi Bằng, vào đi!”