Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 628: Có ơn báo ơn



Cứa rạch bàn tay của mình, trút máu tươi đầy Tinh Thần Đỉnh.

Phần Thiên Chi Diễm bùng cháy, máu tươi lập tức sôi sục!

Ba mươi phút sau.

Ở dưới đáy Tinh Thần Đỉnh, hai giọt ma huyết lấp lánh ánh sáng!

Diệp Bắc Minh nhìn qua, hai giọt ma huyết giống như lỗ đen, khiến anh chấn động: “Đây chính là ma huyết trong cơ thể tôi ư?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng nghiêm trọng: “Cậu nhóc, ma huyết trong cơ thể cậu chỉ có một phần tư, chỉ là cơ thể bán ma!”

“Ma huyết của cơ thể bán ma, lại có độ thuần khiết khủng bố như vậy!”

“Bố của cậu, sợ rằng không chỉ đơn giản là thú hoàng!”

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Ông có ý gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục muốn nói lại ngừng: “Cậu nên cứu người trước đi thì hơn”.

Diệp Bắc Minh không hỏi nhiều, mở đôi mắt.

Anh giơ tay, hai giọt ma huyết xuất hiện trong lòng bàn tay!

Lần lượt đút cho Liễu Như Khanh và Khương Tử Cơ uống.

Kết hợp Quỷ Môn Thập Tam Châm và đan dược!

Diệp Bắc Minh dùng con mắt thần ma nhìn xuyên thấu, chấn kinh phát hiện, thương tích trong cơ thể hai người lại đang hồi phục với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường!

“Máu của tôi lại cường mạnh như vậy ư?”

Diệp Bắc Minh chấn kinh!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Cậu nói thừa hả? Lực sinh mệnh của ma tộc vốn cường mạnh!”

“Chỉ cần cậu còn một hơi thở, ma huyết của ma tộc hàng đầu khiến người vừa chết đi có thể sống lại cũng không vấn đề!”

“Đây cũng là lý do tại sao, một số ma tộc hàng đầu sẽ bị loài người truy giết đoạt máu!”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Còn có chuyện này sao?”

Không đợi Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích.

Bên tai vang lên một giọng nói yếu ớt: “Tiểu sư đệ…”

Diệp Bắc Minh ngồi bên giường, dìu đỡ Liễu Như Khanh ngồi dậy: “Thất sư tỷ!”

“Khụ khụ…”

Khuôn mặt Liễu Như Khanh hơi tái nhợt: “Có chuyện gì vậy?”

“Thương tích của tỷ hoàn toàn khỏi rồi? Rõ ràng tỷ bị một đám võ giả cấp cao không rõ lai lịch đánh trọng thương, sao đệ lại ở đây?”

Diệp Bắc Minh giải thích đầu đuôi sự việc một lượt: “Người đó tên là Kỷ Cuồng, đến từ Huyết Vân Tông của Đại Lục Chân Võ…”

Nghe giải thích xong.

Liễu Như Khanh hơi lo lắng: “Lỡ như lại có người của Huyết Vân Tông đến Côn Luân Hư…?”



Khuôn mặt Diệp Bắc Minh nổi lên sát khí dao động: “Huyết Vân Tông sẽ không có cơ hội nữa đâu!”

“Lần này, đệ sẽ chủ động xuất kích, tiêu diệt bọn họ trước khi Huyết Vân Tông ra tay!”

Lúc này.

Trên người Diệp Bắc Minh bùng phát ra một luồng khí tức cường mạnh!

Thà chủ động xuất kích còn hơn là bị động!

Thà giết nhầm hàng ngàn người, cũng sẽ không để người bên cạnh mình rơi vào nguy hiểm!

Liễu Như Khanh hơi lo lắng: “Muốn tiêu diệt Huyết Vân Tông, sợ rằng không đơn giản”.

Diệp Bắc Minh cười nói: “Thất sư tỷ yên tâm, đương nhiên không phải bây giờ”.

“Đợi đệ có đủ sức mạnh rồi tính”.

“Được”.

Liễu Như Khanh cũng yên tâm.

Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ: “Sao ngũ sư tỷ vẫn chưa tỉnh lại?”

“Hừ!”

Khương Tử Cơ hừ một tiếng: “Tỷ tỉnh lại từ lâu rồi, nhìn hai người tỷ tỷ đệ đệ, làm sao tỷ mặt dày tỉnh chứ!”

Diệp Bắc Minh kiểm tra kỹ lại cho hai người.

Sau khi chắc chắn không vấn đề, liền gọi đám người Đạm Đài Yêu Yêu vào.

“Tiểu Yêu tỷ tỷ, sau đây giao cho mọi người đấy, đệ đi thăm Nhã Phi”.

“Nhã Phi nào?”

Liễu Như Khanh nghi hoặc.

Đạm Đài Yêu Yêu tỏ vẻ mặt bất lực: “Có lẽ là một đệ muội khác đấy!”

“Ô, tiểu sư đệ, đệ ăn cơm trong bát mà còn ngó vào trong nồi hả?”, Khương Tử Cơ cười xấu xa: “Bên cạnh có nhiều cô gái xinh đẹp thế này mà đệ không xuống tay, còn muốn ra bên ngoài?”

Diệp Bắc Minh lúng túng: “Ngũ sư tỷ, tỷ nói đùa rồi!”

“Hai người nghỉ ngơi cho tốt, đệ đi xem sao trước”.

Một mạch chuồn ra khỏi phòng.

“Khà khà khà…”

Phía sau vang lên trận cười.

Vừa rời khỏi phòng.

Đột nhiên, tượng đài định hình linh hồn ở không gian trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục rung lên.

Trong đầu vang lên giọng của Long Đế: “Diệp Bắc Minh, bản đế có chuyện cầu xin cậu!”



Một huyết ảnh hiện lên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ: “Long Đế, ông nói đi”.

Long Đế đã rất lâu không lên tiếng rồi.

Có lẽ trong thời gian này vẫn đang tạo lại thần hồn!

Trừ phi anh rơi vào nguy hiểm, nếu không, gần như đều giữ trong trạng thái im lặng.

Long Đế do dự một lúc: “Khí tức của ma huyết rất cường mạnh, tôi cần mười giọt ma huyết của cậu, có thể tái tạo thân thể sống lại!”

“Tôi biết yêu cầu này là làm khó cậu”.

“Nhưng, bản đế sẽ không lấy không của cậu”.

“Chúng ta giao dịch, cậu… cậu cho tôi mười giọt ma huyết, tôi sẽ…”

Diệp Bắc Minh lắc đầu, thản nhiên từ chối: “Không cần!”

Long Đế trầm mặc, hơi thất vọng.

Một lát sau.

“Ầy!”

Thở dài một tiếng, bất lực nói: “Thôi được, bản đế đã làm khó cậu rồi”.

Diệp Bắc Minh cười: “Tiền bối, tôi không cần ông cam kết gì hết!”

“Mười giọt ma huyết này, tôi tặng cho ông miễn phí”.

“Cái gì?”

Long Đế ngẩn người: “Tại sao?”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tiền bối, ông giúp tôi rất nhiều lần, mười giọt ma huyết thôi, tặng ông thì đã làm sao?”

“Nếu tôi còn đỏi hỏi lợi ích từ ông, thì đúng là chẳng ra sao cả”.

“Diệp Bắc Minh tôi là người có ơn báo ơn!”

“Ha ha ha!”

Long Đế cười lớn, vô cùng sung sướng: “Tốt, Diệp Bắc Minh, cậu khá lắm!”

“Bản đế đúng là không nhìn nhầm người, nếu cậu đồng ý, bản đế muốn nhận cậu làm đồ đệ!”

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Tiền bối Long Đế, ông đừng lấy oán trả ơn!”

“Vãi!”

Long Đế không nhịn được chửi thề một câu.

Tên nhóc này đúng là muốn ăn đòn!

Ông ta chuyển giọng: “Nếu cậu đã không muốn, bản đế cũng không miễn cưỡng!”

Liền sau đó.