Diệp Bắc Minh rời khỏi hoàng cung, trở lại Ám Dạ Vương phủ.
Sau đó thông báo cho mọi người tất cả mọi chuyện xảy ra trong hoàng cung!
"Cái gì?"
"Hoàng đế Đại Chu đã chết!"
"Nguyên nhân khiến nhà họ Diệp lúc trước bị đuổi giết, trốn vào Côn Luân Hư lại là như vậy?"
Diệp Nam Thiên nhìn về phương hướng Côn Luân Hư, mãi mà không có cách nào tiêu tan.
"Haiz!"
Cuối cùng, ông ấy thở dài một tiếng: "Thần nhi, nếu đã như vậy, chúng ta ở lại nơi này có ý nghĩa gì đâu?"
Diệp Bắc Minh nhìn Diệp Nam Thiên: "Ông ngoại, ý của ông là?"
Diệp Nam Thiên có chút thất vọng: "Về Côn Luân Hư đi thôi, nơi đó thích hợp để nhà họ Diệp sinh sống hơn".
Bỗng nhiên.
Bịch!
Đám lão binh Diệp Chính Đức quỳ trên mặt đất.
"Mọi người làm gì vậy?", Diệp Nam Thiên sửng sốt.
Đám người Diệp Chính Đức trăm miệng một lời: "Chúng tôi nguyện đi theo lão gia, bảo vệ hậu nhân của Ám Dạ Vương!"
"Tốt, tốt!"
Đôi mắt Diệp Nam Thiên ướt át.
Mọi người đều nhất trí quyết định không ở lại hoàng triều Đại Chu.
Diệp Bắc Minh tôn trọng quyết định của mọi người, để Hạng Vô Nhai đưa đám người về Côn Luân.
"Bắc Minh, cháu có tính toán gì không?", Diệp Thanh Dương quan tâm hỏi.
Diệp Bắc Minh cười một tiếng: "Cậu, cháu còn chưa xử lý hết đám người năm đó đối phó với nhà họ Diệp đâu!"
"Đợi cháu giải quyết xong ân oán, cháu sẽ đến Thanh Huyền Tông".
...
Cùng lúc đó, đám người Chu Lạc Ly vừa rời khỏi hoàng triều Đại Chu hơn một ngàn dặm.
Chu Tể đột nhiên dừng lại.
Chu Đỗ Di nhướng mày nhìn sang: "Chu Tể, sao cậu lại dừng vậy?"
Chu Tể ôm bụng: "Chị họ, tôi đột nhiên cảm thấy không thoải mái".
"Bụng hơi đau một chút, mọi người cứ đi trước đi, tôi sẽ đuổi theo sau".
"Đau bụng?"
Đương nhiên Chu Đỗ Di sẽ không tin hắn ta bị đau bụng!
Thân là người tu võ, không sợ giá lạnh nóng bức.
Độc dược còn không có tác dụng với bọn họ.
Càng không có khả năng đau bụng!
Chu Tể đang kiếm cớ rời đi một mình, thậm chí Chu Đỗ Di đã đoán được là bởi vì Diệp Bắc Minh.
Nhưng mà Chu Đỗ Di cũng không vạch trần, ngược lại cười một tiếng đầy thâm ý: "Chu Tể, vậy cậu cứ xử lý sạch sẽ trước đi!"
Cô ta đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ "xử lý sạch sẽ".
Chu Tể nhếch miệng cười một tiếng: "Chị họ cứ yên tâm, tôi sẽ xử lý sạch sẽ".
...
Sau khi tiễn đám người nhà họ Diệp rời đi, Diệp Bắc Minh quay về Tam vương phủ.
Một trận giết chóc im ắng bắt đầu!
Năm đó, nhà họ Diệp bị hủy diệt bởi vì những người này.
Bây giờ là lúc đòi nợ cả gốc lẫn lãi!
Mười lăm phút sau.
Diệp Bắc Minh áo không nhuốm máu, rời khỏi Tam vương phủ.
Đi thẳng đến Bát vương phủ!
Mười lăm phút sau, trong Bát vương phủ đã không còn một người sống!
Diệp Bắc Minh không hề dừng lại, tiếp tục đi thẳng về hướng phủ đệ của các lão Trịnh.
Ngày hôm đó, trên bầu trời Long Đô Đại Chu nhuốm đầy máu tươi, vô số vương công quý tộc đều cảm thấy bất an!
Cùng lúc đó.
Trên một hòn đảo ở biển sâu vô tận, một cô gái đang ngồi xếp bằng.
Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra trên gương mặt xinh đẹp của cô ta, chân nguyên bên ngoài cơ thể phun trào, từng luồng hơi lạnh điên cuồng đánh tới giống như nước suối!
Hòn đảo vốn dĩ bốn mùa như xuân, giờ phút này trên mặt đất lại ngưng kết ra một tầng sương lạnh.
Cô gái này chính là Tôn Thiến!
Hai người Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết điều động nội lực, rót vào trong cơ thể của Tôn Thiến.
Không biết qua bao lâu!
Phụt!
Tôn Thiến phun ra một ngụm máu tươi, chậm rãi mở mắt ra: "Cuối cùng… cuối cùng cũng tạm thời khống chế được bà ta rồi!"
Hạ Nhược Tuyết có chút bận tâm: "Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, thần nữ Túc Hoàng sẽ thật sự chiếm cứ cơ thể đứa bé trong bụng của cậu mất!"
Phần bụng của Tôn Thiến có chút nhô ra.
Hiển nhiên là đã mang thai mấy tháng!
Thân thể mềm mại của Tôn Thiến đang run rẩy: "Không có cách nào cả, chỉ có thể tạm thời áp chế".
"Để đứa bé ra đời muộn một chút, trước khi đứa bé ra đời nhất định phải khống chế được thần nữ Túc Hoàng!"
"Nếu không một khi bà ta ra đời cùng với con của tớ, sẽ có thể hoàn toàn chiếm cứ cơ thể của con tớ!"
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Chu Nhược Dư là vẻ nghiêm túc: "Đây là đứa con của chị và Bắc Minh, bọn em không thể để nó xảy ra chuyện được!"
"Nhược Tuyết, chúng ta hãy nghĩ biện pháp đi!"
"Cho dù như thế nào, nhất định không thể để thần nữ Túc Hoàng chiếm cứ thân thể của đứa bé!"
Hạ Nhược Tuyết gật đầu: "Được!"
...
Sau khi rời khỏi gia tộc cuối cùng, trên bầu trời toàn bộ Long Đô Đại Chu chỉ còn lại gió tanh mưa máu.
Thần chết giáng lâm, phong vân biến ảo!
"Hai mươi mốt gia tộc ở Long Đô đã hoàn toàn bị hủy diệt!"
"Bây giờ chỉ còn lại..."
"Nhà họ Đào ở Tích Xuyên!"
"Nhà họ Hoàng ở Long Hà!"
"Nhà họ Bao ở Thanh Điền Châu!"
Diệp Bắc Minh không hề dừng lại, trực tiếp rời khỏi Long Đô, đi về hướng nhà họ Hoàng ở Long Hà gần nhất.
Vừa rời khỏi Long Đô Đại Chu năm mươi dặm, Diệp Bắc Minh đã cảm giác được một sự nguy hiểm!
Xoẹt!
Một luồng ánh sáng màu đen lao vút qua, gần như xé rách không khí.
Diệp Bắc Minh nhanh chóng trốn tránh, một thanh trường thương màu đen đánh tới, gần như lao qua sát cơ thể anh.
Ầm!
Trường thương đâm vào mặt đất, nổ tung một tiếng ầm vang, tạo ra một cái hố kinh khủng.
"Tên nhóc kia, phản ứng nhanh đấy, chỉ tiếc là hôm nay cậu vẫn sẽ phải chết!"
Một bóng người đi ra từ chỗ tối, cong khóe miệng nở nụ cười gằn bình tĩnh!