Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 668: Thần Ma Liêm Đao



Tô Thanh Ca nuốt nước miếng: “Cậu… cậu Diệp, cậu… cậu nói gì?”

Diệp Bắc Minh đành nói lại: “Tôi giết sạch bọn họ, thì có gây rắc rối cho cô không?”

“A?”

Tô Thanh Ca há hốc cái miệng nhỏ, có thể nhét được cả một nắm đấm!

Liền sau đó.

Tô Thanh Ca bỗng phản ứng lại, giọng điệu trở nên băng lạnh: “Tối nay đám người này vốn muốn giết tôi, bọn họ đều muốn giết tôi!”

“Tối nay toàn bộ bọn họ chết ở đây, không những tôi không gặp rắc rối gì, ngược lại còn tốt hơn!”

Diệp Bắc Minh thản nhiên nhả ra một chữ: “Được”.

Đôi mắt Tô Tuyết Vy sầm xuống: “Không cần nhiều lời với bọn họ, giết!”

“Rõ!”

Mười mấy cao thủ Thánh Cảnh đồng thanh đáp lại.

Đang định ra tay!

Tốc độ của Diệp Bắc Minh nhanh hơn.

Anh giơ Thần Ma Liêm Đao lên, chém một đao ra bốn phương tám hướng!

Đao khí màu đen lóe lên rùi vụt tắt!

Phụt! Phụt! Phụt!

Một cảnh khiến người ta kinh sợ diễn ra.

Mười mấy cao thủ Thánh Cảnh ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.

Từng cái đầu người bay cao lên, máu tươi điên cuồng phun ra như suối!

“A!”

Lôi Mặc Dương kêu thảm một tiếng, trượt mông ngồi xuống đất.

Cơ thể Tô Tuyết Vy run lên, chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Anh… anh… rốt cuộc anh là người hay quỷ?”

Tô Thanh Ca chấn kinh nhìn tất cả, đầu óc vang lên ù ù!

Giống như đang nằm mơ!

Diệp Bắc Minh bước ra một bước đến trước người Lôi Mặc Dương.



Giơ Thần Ma Liêm Đao lên!

Lôi Mặc Dương sợ đến mềm nhũn dưới đất, điên cuồng dập đầu cầu xin: “Xin tha mạng… đại nhân xin tha mạng… tôi và cậu không oán không…”

Phụt!

Thần Ma Liêm Đao lướt qua, cái đầu của Lôi Mặc Dương rơi xuống đất!

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh xuất hiện trước người Tô Tuyết Vy.

Tô Tuyết Vy sợ đến kinh hồn bạt vía, cất giọng run run: “Tôi sai rồi, tôi không dám nữa…”

“Thanh Ca, tôi biết sai rồi, mau bảo anh ta dừng tay đi!”

Phập phập phập!

Cái đầu non mềm của Tô Tuyết Vy đập mạnh xuống đất.

Máu tươi đầm đìa!

“Cậu Diệp…”

Tô Thanh Ca đang định lên tiếng, Thần Ma Liêm Đao đã giáng xuống.

Cái đầu của Tô Tuyết Vy rơi sang một bên, đến chết vẫn mở to đôi mắt, không dám tin mình chết như vậy!

Diệp Bắc Minh về đến bên cạnh Tô Thanh Ca: “Được rồi, kẻ địch của cô đã chết sạch rồi”.

“A!”

Tô Thanh Ca không nhịn được kêu một tiếng, vội ôm chặt cái miệng.

Cơ thể run lên, kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu… cậu Diệp, cậu… rốt cuộc cậu là ai?”

Từ trước tới nay cô ta chưa từng gặp người nào sát phạt quyết đoán như vậy!

Diệp Bắc Minh vừa giơ tay, từ lòng bàn tay có Phần Thiên Chi Diễm bay ra, rơi xuống từng thi thể.

Trong chớp mắt, tất cả thi thể hóa thành tro bụi!

“Suýt!”

Tô Thanh Ca hít khí lạnh

Chuyên nghiệp!

Quá chuyên nghiệp!



Cô ta càng chắc chắn thân phận của Diệp Bắc Minh không đơn giản, cũng không dám hỏi nhiều!

Đột nhiên.

Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Lo sợ tôi sẽ giết cô à?”

Tô Thanh Ca quyết đoán lắc đầu: “Nếu cậu Diệp muốn giết tôi, thì sẽ không đến cứu tôi”.

Diệp Bắc Minh cười trong lòng, cô gái này thật to gan: “Về đi”.

“Đợi đã!”

Tô Thanh Ca gọi Diệp Bắc Minh lại: “Cậu Diệp, xin lỗi”.

Diệp Bắc Minh dừng bước chân: “Sao thế?”

Tô Thanh Ca hơi tự trách: “Vốn là tối nay tôi muốn đi cả đêm đến thành Tần Dương mượn nguyên, không ngờ Lôi Mặc Dương phản bội tôi”.

“Sáu tỷ khối nguyên mà tôi hứa với cậu Diệp, e là ngày mai không thể thực hiện lời hứa được”.

Diệp Bắc Minh chỉ thản nhiên nhả ra một chữ: “Ồ!”

Trực tiếp biến mất trong bóng tối.

Chỉ một chữ này khiến Tô Thanh Ca vô cùng thất vọng: “Anh ta có ý gì? Thất vọng vì mình ư?”

“Hay là ngay từ ban đầu đã không có kỳ vọng gì với mình?”



Ở một bến cảng của Biển Vô Biên.

Hạ Nhược Tuyết từ trên tàu lao xuống, vẻ mặt kích động: “Cuối cùng cũng về đến lục địa rồi, Côn Luân Hư, mau về Côn Luân Hư thông báo cho Bắc Minh!”

Cô ấy muốn về Côn Luân Hư với tốc độ nhanh nhất, thông báo cho Diệp Bắc Minh chuyện Tôn Thiến mang thai!

Đúng lúc Hạ Nhược Tuyết đi qua một bên cạnh một bà lão.

Vù!

Đột nhiên.

Một tráp kiếm phía sau bà lão chấn rung.

Mấy cô gái bên cạnh kinh ngạc: “Sư phụ, tráp kiếm rung lên rồi!”

“Sư phụ, có chuyện gì vậy?”

Bà lão quay đầu, mặt đầy kích động: “Thể kiếm tâm?”