Ngư Ấu Vy trong lòng có chút khó chịu: “Được rồi, tạm thời tôi mới tra ra được những thứ này! Chuyện đã hứa với anh vẫn chưa làm rõ ràng, nhưng anh yên tâm, Ngư Tiểu Vy tôi làm việc có đầu có cuối. Tiếp theo tôi đi thăm dò, bảo người của anh dừng xe! Tôi muốn xuống! Không có thời gian nhìn hai người tán tỉnh nhau”.
Cô ta nói một tràng xong.
Có chút mùi vị chua chát.
“Dừng xe”, Diệp Bắc Minh mở miệng.
Thẩm Hạc chân đạp phanh, dừng ở bên đường.
Ngư Ấu Vy mở cửa xe, chuẩn bị đi xuống.
“Chờ chút”, Diệp Bắc Minh nói.
Ngư Ấu Vy nhướng mày: “Sao thế? Anh còn có việc gì à?”
Diệp Bắc Minh nói: “Chuyện này vẫn phải cảm ơn cô! Còn về chuyện của bố mẹ tôi, cô không cần để ý”,
“Có thể tra được mấy thứ này đã đủ rồi”.
“Tôi sẽ dùng cách của mình đi thăm dò”.
“Tôi giúp cô lấy ra ba cây kim bạc trong cơ thể cô”.
Diệp Bắc Minh nói xong, chìa tay ra túm ngực Ngư Ấu Vy.
“A!”
Một cảm giác tê dại truyền tới.
Ngư Ấu Vy kêu lên một tiếng.
Còn chưa chờ cô ta phản ứng!
“Phụt phụt phụt!”
Ba cây kim bạc từ vị trí tim xuyên qua máu thịt.
Rơi vào trong tay Diệp Bắc Minh!
“Anh!!!”, Ngư Ấu Vy giận dữ nhìn Diệp Bắc Minh, mở cửa xe, chạy nhanh như làn khói.
Chạy một mạch ra hàng trăm mét, trốn vào trong ngõ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ngư Ấu Vy đã sớm đỏ bừng.
Có thể chảy ra nước!
Ngực của cô ta vẫn tê dại!
“Tên khốn này! Sao có thể sờ… chỗ này chứ!”
“Ngay cả nhắc cũng không thèm nhắc, quá đáng!”, Ngư Ấu Vy cắn răng nghiến lợi, bóng dáng giống như miêu nữ, ở trong ngõ một lúc rồi biến mất.
Diệp Bắc Minh dựa vào xe, tay nắm chặt tờ báo cáo.
Sau khi trầm ngâm mộc lúc, anh xuống xe: “Thẩm Hạc, ông đưa họ về phủ Diệp nghỉ ngơi đi!”
“Rõ!”
Thẩm Hạc lái xe chạy về phủ Diệp.
Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến cũng bị dọa sợ.
Cần nghỉ ngơi.
Diệp Bắc Minh thì cầm theo tờ báo cáo, đi về phía bệnh viện làm giám định người thân năm đó.
...
Cùng lúc đó, trụ sở chính hiệp hội võ đạo hành tỉnh Đông Nam, Giang Bắc.
Ông Tống và các nguyên lão của hiệp hội võ đạo tập trung lại, sắc mặt u ám dọa người.
“Hiệp hội võ đạo hành tỉnh Đông Nam của chúng ta thành lập mấy chục năm rồi, chưa bao giờ xảy ra loại chuyện này!”
“Vô cùng nhục nhã, vô cùng nhục nhã!”
“Đường đường là phó hội trưởng, vậy mà lại bị đánh chết ngay trước mặt bao nhiêu người!”
“Chuyện này nếu không bắt Diệp Bắc Minh kia trả giá, về sau còn ai coi Giang Bắc chúng ta ra gì nữa?”
“Ai còn coi hiệp hội võ đạo chúng ta ra gì nữa?”
Những nguyên lão này lòng đầy căm phẫn.
Ở đại sảnh này có mười mấy người nằm trong top 500 tông sư trên bảng xếp hạng tông sư võ đạo Á Châu!
Đây là một nguồn lực lượng đáng sợ!
Lúc này, tất cả bọn họ đều trầm xuống.
“Diệp Bắc Minh nhất định phải chết!”
“Phải chết, để hắn trả giá thật lớn!”
Rất nhiều người lên tiếng.
Đột nhiên có người lên tiếng: “Vấn đề là trong mấy ông, ai có thể giết được Diệp Bắc Minh?”
Yên tĩnh!
Tất cả mọi người đều ngậm miệng, im lặng!
Mã Lập Quốc là phó hội trưởng, cũng không phải tông sư võ đạo bình thường!
Gần với cảnh giới Đại Tông Sư!
Hôm nay rất nhiều người đều tận mắt nhìn thấy, Diệp Bắc Minh một quyền đánh chết Mã Lập Quốc!
Bảo bọn họ đi khiêu chiến Diệp Bắc Minh?
Không có lá gan này!
Sau khi im lặng một khoảng thời gian dài.
Đột nhiên, bên ngoài cửa phòng họp truyền đến một giọng nói: “Hội trưởng đến!”
“Hội trưởng!”
“Hội trưởng quay lại rồi!”
Vô số người rối rít đứng dậy, cho dù là ông Tống cũng đứng lên, nhìn về phía cửa lớn phòng họp.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên chắp tay đi vào.
Một luồng áp lực cực lớn phả vào mặt.
Rất nhiều nguyên lão rối rít cúi đầu!
Không dám nhìn thẳng vào người này!
Hội trưởng hiệp hội võ đạo hành tỉnh Đông Nam, Lâm Thương Hải!
Giọng nói Lâm Thương Hải nặng như núi, truyền vào tai mọi người: “Tôi vừa về nước, chuyện của phó hội trưởng Mã tôi đã biết rồi”.
“Tôi mới đi có mấy ngày, Diệp Bắc Minh nào vậy? Lá gan lớn vậy!”
“Nhà họ Triệu ở Giang Nam, vua Giang Nam, thương hội Đông Doanh, Quân Vô Hối, còn có Giang Bắc chúng ta có thể bị một thanh niên hai mươi ba tuổi quậy đến long trời lở đất?”
Ông Tống liếc mắt nhìn.
Một cậu thanh niên nhà họ Tống đi đến, cung kính đưa ra một bức ảnh: “Hội trưởng, đây chính là Diệp Bắc Minh!”