Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 689: Rốt cuộc cậu là người hay quỷ?



Một cơn mưa máu nổ tung!

Người thứ hai, người thứ ba, người thư tư...

Ở dưới ánh mắt của đám người Ô Đạo Nguyên, Hình Sư, Tô Thanh Ca, Tô Tuyết Hồng, Giang Hàn Mai, hơn một trăm người tu võ nổ tung trong nháy mắt, tất cả đều hóa thành mưa máu!

Ô Đạo Nguyên sợ tới mức lui về phía sau từng bước!

Hình Sư hít một hơi lạnh!

Tô Thanh Ca dại ra tại chỗ!

Tô Tuyết Hồng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt!

Hai chân Giang Hàn Mai mềm nhũn, ngã xuống đất bịch một tiếng!

Hơn một trăm cảnh giới Thánh, Thánh Vương!

Giờ phút này, thời gian giống như dừng lại!

Diệp Bắc Minh nhìn về phía hai người Ô Đạo Nguyên và Hình Sư: “Đến lượt các ông rồi!”

“Cậu!”

Ô Đạo Nguyên sợ tới mức da đầu run lên, trái tim suýt nữa thì nổ tung!

Tất cả sự tự tin của ông ta đều hoàn toàn biến mất vào giây phút này!

Hình Sư cũng không tốt hơn là bao, con ngươi già nua co rút lại một chút: “Đi!”

Vèo!

Ông ta lập tức bay lên trời giống như sao băng!

“Còn muốn chạy sao?”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng cười, dẫm mạnh chân xuống một cái.

Mặt đất nổ tung!

Trong nháy mắt anh đã đuổi theo Hình Sư, xuất hiện ở phía trên ông ta!

Đạp một cú xuống!

Hình Sư đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó là tức giận: “Cậu coi lão phu là ai? Muốn dùng chân đạp là có thể dùng chân đạp ư? Cút đi cho lão phu!”

Ông ta hét to một tiếng!

Hình Sư vận chuyển pháp tướng ma sư, lao về phía Diệp Bắc Minh.

Trong nháy mắt hai người tiếp xúc, pháp tướng ma sư sụp đổ ầm ầm!

“Cậu... A!”

Hình Sư kêu thảm thiết một tiếng, cả người rơi mạnh xuống đất giống như sao băng.

Mặt đất cũng bị lún xuống thành một lỗ thủng.

Ông ta loạng choạng đi ra khỏi cái hố, Thần Ma Liêm Đao đã quét ngang đến.



“Chờ một chút...”

Hình Sư vô cùng sợ hãi, cảm thấy cổ chợt lạnh.

Một cái đầu bay lên cao!

Ô Đạo Nguyên không thể tin quát to một tiếng: “Hình Sư!”

Ông ta trơ mắt nhìn thấy đầu của Hình Sư bay lên, rơi xuống mặt đất.

Chết không nhắm mắt!

“A!”

Cả người Ô Đạo Nguyên đã tê rần, hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu... rốt cuộc cậu là ai?”

Diệp Bắc Minh trêu tức mở miệng: “Ông thông minh lắm mà, thử đoán xem nào, tôi tin chắc ông sẽ có thể đoán được thôi.”

“Cậu!”

Ô Đạo Nguyên thiếu chút nữa bị tức tử, anh phẫn nộ đích rít gào: “Nơi này là phạm vi thế lực nhà họ Ô, cho dù cậu có thể giết lão phu!”

“Cho dù cậu có chạy đến chân trời góc biển, nhà họ Ô cũng sẽ đuổi giết cậu!”

“Chạy?”

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Vì sao tôi lại phải chạy chứ? Vì sao ông lại có loại suy nghĩ kỳ quái như vậy?”

“Mục tiêu của tôi là tiêu diệt nhà họ Ô mà!”

“Cậu nói cái gì?”

Ánh mắt Ô Đạo Nguyên vô cùng chấn động!

Đám người Tô Thanh Ca, Tô Tuyết Hồng, Giang Hàn Mai cũng sợ ngây người!

Mục tiêu của Diệp Phong là tiêu diệt nhà họ Ô?

Chẳng lẽ anh không biết nhà họ Ô có nghĩa là gì sao?

Lúc mấy người còn đang ngẩn ra, Diệp Bắc Minh đã đi từng bước đến trước mặt Ô Đạo Nguyên.

Ô Đạo Nguyên biết chắc chắn mình sẽ phải chết, con ngươi lập tức tràn ngập tơ máu, ông ta giận dữ rít gào một tiếng: “Cậu cho là lão phu sẽ khoanh tay chịu chết sao?”

“Cậu sai lầm rồi! Cho dù lão phu có phải chết, cũng sẽ kéo cậu để đệm lưng!”

Tất cả chân nguyên trong cơ thể Ô Đạo Nguyên điên cuồng ngưng tụ tới đan điền!

Ông ta muốn tự bạo!

Cấp Thánh Chủ tự bạo, tuyệt đối còn khủng bố hơn cả vũ khí hạt nhân.

Trong phạm vi mười km tuyệt đối không có một vật còn sống!

“Ha ha ha ha! Nhóc con, cho dù cậu là ai, chúng ta cũng sẽ gặp lại ở địa ngục”, Ô Đạo Nguyên điên cuồng cười một tiếng, không chút do dự nổ tung đan điền.

Vèo!

Trong phút chốc, một cây ngân châm bay tới.

Chui vào trong đan điền của Ô Đạo Nguyên!



Ngay sau đó.

“Sao lại thế này?”

Sắc mặt Ô Đạo Nguyên biến đổi.

Diệp Bắc Minh bình tĩnh mở miệng: “Muốn tự bạo ở trước mặt tôi ư? Ông cảm thấy ông có thể làm được sao?”

“Cậu! Rốt cuộc cậu là người hay quỷ...”

Cả người Ô Đạo Nguyên sợ run, ánh mắt nhìn về phía Diệp Bắc Minh hoàn toàn thay đổi.

Ông ta là Thánh Chủ, vậy mà ngay cả tự bạo cũng không làm được!

Thần Ma Liêm Đao quét ngang đến, mãi cho đến khi đầu người rơi xuống đất, trên khuôn mặt già nua của Ô Đạo Nguyên vẫn còn tràn ngập nghi hoặc và khiếp sợ!

Rốt cuộc Diệp Phong này là ai?

“A!”

Đột nhiên, bên tai anh truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của Tô Thanh Ca.

Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Giang Hàn Mai cầm dao găm trong tay để ở cổ Tô Thanh Ca: “Diệp Phong, tôi biết anh đến để cứu Tô Thanh Ca.”

“Bây giờ anh hãy lập tức dùng trái tim võ đạo để thề sẽ thả tôi rời đi, tôi sẽ thả Tô Thanh Ca!”

“Nếu không...”

Giang Hàn Mai còn chưa nói xong.

Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ở trước người cô ả như một bóng ma, nâng tay lên chộp về hướng cổ tay Giang Hàn Mai!

“Tốc độ của anh...”

Giang Hàn Mai sợ tới mức đồng tử co rút lại.

Răng rắc!

Diệp Bắc Minh bắt lấy tay Giang Hàn Mai, dùng sức kéo một cái.

Cả cánh tay bị kéo đứt!

“A!”

Giang Hàn Mai phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, nằm trên mặt đất không ngừng run rẩy.

Toàn bộ gân tay chân cân của Tô Thanh Ca đã bị đứt, sau khi thoát khỏi tay Giang Hàn Mai, cả người lập tức ngã xuống đất.

Diệp Bắc Minh tiến lên từng bước, ôm lấy Tô Thanh Ca.

Thân thể mềm mại của Tô Thanh Ca run rẩy một chút!

Giờ phút này, trong lòng cô ta đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Một cảm giác an toàn chưa bao giờ có sinh ra!

Diệp Bắc Minh đặt cô ta ở trên bàn: “Tôi tới nơi này được tính là một cơ hội của cô!”

“Bây giờ tôi có thể cứu cô một lần, tính là cô đã dùng hết cơ hội thứ hai!”