“Thật là to gan, ai dám cho anh ở đây hét ầm ĩ lên?”
“Ông cụ nhà tôi đang ở đây dưỡng bệnh…”
Diệp Bắc Minh đứng chắp tay, coi thường đám người này: “Lý Tu Vinh mau ra đi, tôi tìm ông có chút việc”.
“Anh!!!”
“Chúng tôi đang nói chuyện với anh, anh không nghe thấy hả?”, mấy người đàn ông trung niên và nam nữ trẻ tuổi nghiêm nghị quát lên.
“Anh tên gì mà dám ở đây ngang ngược!”, có người giận dữ nói.
Bọn họ cầm điện thoại, chuẩn bị gọi cho nhân viên bảo vệ.
Diệp Bắc Minh quét mắt nhìn người này: “Diệp Bắc Minh!”
Ba chữ ngắn ngủi!
Trong nháy mắt!
Hàng lang tầng cao nhất của bệnh viện vốn dĩ có chút náo nhiệt, chớp mắt liền yên tĩnh!
Diệp Bắc Minh!
Ba chữ này giống như có ma lực, khiến người ta gần như nghẹt thở!
Bóp cổ họng tất cả mọi người!
“Diệp… Diệp… Diệp Bắc Minh… Anh… Ơ, không, anh chính là Diệp Bắc Minh?”, người đàn ông muốn gọi điện thoại, tay ngưng giữa không trung.
Bất luận như nào cũng không bấm nổi!
Hoàn toàn bị dọa cho ngây ra!
Không chỉ là người đàn ông trung niên đang nói chuyện, nam nữ trẻ tuổi khác cũng đều hoảng sợ chạy về phòng, đóng cửa.
Điên rồi!
Bọn họ thật sự sắp sợ phát điên rồi!
Nhân vật đáng sợ này làm sao đến bệnh viện?
Đây chính là người diệt chết nhà họ Triệu, vua Giang Nam chết vì anh!
Nhân vật đáng sợ này đã diệt thương hội Đông Doanh, giết con riêng của chiến thần Lăng Phong!
Bọn họ dù có tiền đi nữa, có quyền thế đi nữa, làm sao so được với vua Giang Nam?
Làm sao so được với chiến thần Lăng Phong?
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt hỏi: “Ông biết Lý Tu Vinh ở đâu không?”
“Phốc!”
Phú hào mặc âu phục giày da, giá trị bản thân lên đến mấy tỷ, lúc này đang quỳ sụp xuống đất.
“Anh… anh Diệp, ông Lý… ở… ở… ở phía sau”, ông ta chỉ về một hướng.
Đến khi người này ngẩng đầu lên lần nữa, Diệp Bắc Minh đã mất dấu từ lâu.
Ông ta cũng bị dọa đến mức toàn thân mồ hôi thấm ướt!
Diệp Bắc Minh đi đến nơi sâu nhất trên tầng cao, đứng trước cửa lớn một văn phòng làm việc.
Cửa phòng làm việc cách âm, chẳng trách giọng nói của anh không xuyên thấu nơi này.
“Cạch!”
Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng đẩy cửa lớn ra.
Mấy người bên trong bất ngờ nhìn về phía cửa lớn phòng làm việc.
Một ông cụ mặc đồ Trung Sơn.
Một thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi!
Còn có hai người đàn ông trung niên chắp tay, đứng phía sau lưng ông cụ mặc đồ Trung Sơn!
Diệp Bắc Minh nhìn ra, thực lực võ đạo của hai người này là cảnh giới Tông Sư!
Cuối cùng, một ông lão đeo kính, dáng vẻ ngoài sáu mươi tuổi.
Diệp Bắc Minh nhướng mày nhìn hai ông già: “Các người ai là Lý Tu Vinh?”
Bên trong phòng làm việc yên tĩnh!
Thiếu nữ khoảng chừng hai mươi tuổi quát lên: “Anh là ai? Dám xông vào đây, ăn gan báo rồi à?”
Hai tông sư võ đạo kia bước lên trước một bước.
Cản trước mặt ông lão mặc đồ Trung Sơn!
Diệp Bắc Minh không để ý đến bọn họ, mà nhìn về phía ông lão hơn sáu mươi tuổi đeo mắt kính: “Ông chính là bác sĩ Lý Tu Vinh?”
Lý Tu Vinh cau mày: “Thanh niên này, cậu là ai?”
“Nơi này là tầng cao nhất của bệnh viện, cậu vào bằng cách nào?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Bác sĩ Lý, tôi không có ác ý”.
“Có một chuyện muốn hỏi ông, giấy giám định DNA có phải chính ông đặt bút ký tên?”
Diệp Bắc Minh giơ biên lai có chút ố vàng trong tay ra.
Qua mười mấy năm, tờ giấy đã hơi cứng.
Lý Tu Vinh đẩy mắt kính, vẫn chưa nhìn rõ.
Thiếu nữ bên cạnh quát một tiếng: “Bác sĩ Lý, đây là ý gì?”
“Bệnh viện các người không phải một ngày chỉ tiếp đãi một bệnh nhân sao?”
“Ông nội tôi từ Long Đô chạy đến đây, vậy mà ông có thái độ này?”
Cô ta ngang ngược nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Tên nhãi, tôi mặc kệ anh là ai!”
“Bây giờ là thời gian ông nội tôi chữa bệnh, cút ra ngoài cho tôi!”
Nói xong, cô ta chìa tay ra, cong thành dáng móng hổ.
Túm về phía cổ Diệp Bắc Minh.
“Ha ha”.
Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng.
Chân mày ông cụ mặc đồ Trung Sơn nhíu mày, cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm, ông ta hét lớn: “Như Ca cẩn thận, cháu không phải đối thủ của cậu ta đâu!”
Đáng tiếc đã quá chậm rồi.
Diệp Như Ca vừa ra tay.
Tốc độ của Diệp Bắc Minh còn nhanh hơn.
Trong thời gian hít thở, Diệp Như Ca còn chưa rõ đã xảy ra chuyện ra liền bị Diệp Bắc Minh bóp cổ!
“Anh!”
Một cảm giác khó thở truyền tới.
Cơ thể mềm mại của Diệp Như Ca run rẩy!
Cô ta khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh!
Chàng thanh niên trước mắt này tuổi tác không kém cô ta bao nhiêu.
Nhưng tốc độ, sức mạnh, thân pháp, thực lực đều vượt xa cô ta!
Ông cụ mặc đồ Trung Sơn vội vàng nói: “Anh bạn này, xin cậu hạ thủ lưu tình”.
“Lão phu là Diệp Cấm Thành, đây là cháu gái tôi”.
“Con bé buông thả quen rồi! Cho nên đã nhất thời ra tay, đắc tội đến anh bạn nhỏ”.
Ở sau lưng ông ta, hai tông sư võ đạo nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.
Chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào!
Nhưng Diệp Cấm Thành khẽ lắc đầu.
Hai vị tông sư võ đạo lùi về phía sau nửa bước!
Chính vì hành động này đã khiến sát khí của Diệp Bắc Minh rút lui đi một chút.
Anh chậm rãi buông tay.
“Khụ… Ông nội!”, Diệp Như Ca vội vã quay về, rưng rưng nước mắt.