Tô Thanh Ca cắn môi đỏ, vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu Diệp, nếu tôi không dùng cơ hội lần thứ ba này, có lẽ cả đời tôi cũng sẽ không nhìn được khuôn mặt của cậu”.
“Cho nên, cho dù cơ hội lần thứ ba quý giá đi nữa, tôi cũng quyết định sử dụng!”
“Nếu không sử dụng, tôi biết tôi nhất định sẽ hối hận cả đời”.
Diệp Bắc Minh trầm mặc một lát, khẽ gật đầu: “Được!”
Tô Thanh Ca nín thở!
Tô Tuyết Hồng ở chỗ không xa cũng nhìn qua, nhìn chằm chằm mặt nạ của Diệp Bắc Minh.
Giang Hàn Mai cố nhịn cơ đau dữ dội, cũng ngẩng đầu nhìn qua!
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh giơ tay, cầm mặt nạ màu đen, nhẹ nhàng tháo xuống.
Một khuôn mặt anh tuấn thanh tú xuất hiện trước mắt.
Tô Thanh Ca nhìn chằm chằm khuôn mặt Diệp Bắc Minh không chớp mắt, dường như muốn khắc sâu khuôn mặt này vào trong đầu!
“Là anh!”
Tô Tuyết Hồng cất giọng kinh hãi: “Làm sao có thể là anh?”
“Thực sự là anh, Diệp Bắc Minh? Anh…”
“Làm sao có thể! Thực lực của anh làm sao có thể giết Thánh Chủ? Không thể nào… tuyệt đối không thể nào!”
Tô Tuyết Hồng giống như bị kinh sợ.
Cô ta quay người định bỏ chạy ra ngoài trang viên.
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, xuất hiện trước người Tô Tuyết Hồng: “Cô muốn đi đâu?”
Tô Tuyết Hồng sợ đến lùi lại mấy bước, đồng tử co lại: “Tôi…”
Nhìn mặt nạ lạnh như băng đó, hai chân Tô Tuyết Hồng mềm nhũn: “Diệp Bắc Minh, tôi lấy trái tim võ đạo ra thề, chuyện hôm nay, tôi không nhìn thấy gì hết!”
“Tôi bảo đảm sẽ không nói ra ngoài, cầu xin anh thả tôi đi, làm gì tôi cũng được!”
“Không cần đâu”.
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lạnh như băng.
Trực tiếp giơ tay, tóm về phía cổ của Tô Tuyết Hồng!
“Rắc” một tiếng giòn tan.
Tô Tuyết Hồng còn không có cả dũng khí phản kháng, trực tiếp bỏ mạng!
Đồng tử của Tô Thanh Ca co lại, không nói nhiều.
Diệp Bắc Minh chỉ vào Giang Hàn Mai: “Người này, cô tự xử lý đi”.
Anh giơ tay, mấy cây kim châm cắm vào trong cơ thể Giang Hàn Mai!
Khiến cô ả hoàn toàn mất hết võ lực!
Quay người bỏ đi.
Tô Thanh Ca nhìn Diệp Bắc Minh rời đi, đôi mắt trầm xuống, nhìn sang Giang Hàn Mai!
Giang Hàn Mai không hề do dự, bò đến dưới chân Tô Thanh Ca như một con chó: “Tiểu thư, xin lỗi, tôi sai rồi”.
Phập phập phập!
Cô ta không ngừng dập đầu, cầu xin Tô Thanh Ca tha thứ.
Đôi mắt Tô Thanh Ca lóe lên vẻ phức tạp: “Tiểu Mai, lúc cô phản bội tôi, đã từng nghĩ đến ngày hôm nay chưa?”
Giang Hàn Mai vừa nghe Tô Thanh Ca gọi mình là Tiểu Mai, lập tức cảm thấy có hy vọng sống tiếp: “Tiểu thư, tôi thực sự biết sai rồi”.
“Tôi thề bắt đầu từ bây giờ…”
“Không cần đâu…”, Tô Thanh Ca thở ra một hơi nặng nề.
“Tiểu thư?”
Giang Hàn Mai ngẩng đầu.
Trong tích tắc, Tô Thanh Ca lấy ra một con dao găm từ trong tay áo, ánh sáng lạnh lóe lên rồi vụt tắt!
Giang Hàn Mai kinh sợ ôm cổ họng của mình, ngã xuống đất.
…
Sâu trong kết giới hậu sơn nhà họ Ô.
Rắc rắc!
Trong một mật thất tĩnh lặng như cái chết, đột nhiên vang lên một tiếng giòn tan.
Hai ông lão một mập một gầy cùng mở mắt, nhìn một tấm bài linh hồn trong đó: “Ừm?”
“Ô Câu chết rồi?”
Ông lão lùn mập hơi kinh ngạc: “Cảnh giới của Ô Câu hình như đạt đến Thánh Vương đỉnh phong rồi phải không?”
“Nếu không phải cơ thể ông ta có bệnh khó nói, thì sớm đã tiến vào cảnh giới Thánh Chủ rồi”.
“Chẳng lẽ ông ta tu luyện xảy ra sai sót? Làm sao lại chết được chứ?”
Sắc mặt ông lão cao gầy nghiêm trọng: “Không đúng, Ô Câu rất thận trọng, không thể nào dễ dàng ngã xuống được”.
“Sợ là có…”
Còn chưa nói hết một câu.
Rắc! Rắc! Rắc!
Một tràng âm thanh vang lên.
Trong ánh mắt chấn hãi của hai ông lão, toàn bộ hơn một trăm tấm bài linh hồn trong mật thất nổ tung!
“Việc này…”
Hai người ngẩn người.
Liền sau đó.
Tấm bài linh hồn của Ô Đạo Nguyên nứt ra một đường.
Rắc!
Đột nhiên vỡ tan, rơi xuống đất!
“Tam đệ… chết rồi?”
“Làm sao có thể!”
Hai ông lão gần như cùng gào lên: “Là ai? Là ai đã giết tam đệ của tao!”
…
Cùng lúc đó, trong một sân viện của Thanh Huyền Tông.
Cửa lớn được đẩy mở, Đạm Đài Yêu Yêu đi vào.
Đạm Đài Trần nhìn sang Đạm Đài Lâm với ánh mắt ngạc nhiên!
Vậy mà bị Đạm Đài Lâm đoán trúng?
Đạm Đài Yêu Yêu thực sự lựa chọn quay về gia tộc Đạm Đài!
Trong mắt Đạm Đài Lâm lóe lên vẻ đắc ý, lập tức tươi cười: “Yêu Yêu, cuối cùng cô cũng đến, chúng tôi đã đợi cô rất lâu rồi”.
Đạm Đài Yêu Yêu cắn môi đỏ: “Tôi cùng các người quay về, có thể gặp được bố mẹ tôi thật không?”
“Đương nhiên rồi”, Đạm Đài Lâm mỉm cười, thân thiết kéo tay của Đạm Đài Yêu Yêu: “Yêu Yêu muội muội, bố mẹ của cô đều ở gia tộc Đạm Đài, chỉ cần cô quay về thì có thể gặp được họ”.
Đạm Đài Yêu Yêu khẽ gật đầu.
Từ trước tới nay, hai chữ bố mẹ vẫn luôn nằm im lìm trong lòng.
Sau khi cô ấy để lại một bức thư, liền lén rời khỏi Thanh Huyền Tông.
Đạm Đài Lâm cất giọng dịu dàng: “Yêu Yêu muội muội, chúng ta quay về thôi”.
“Tin rằng cô cũng muốn mau chóng gặp được bố mẹ của cô!”